Đêm đó, bầu trời Tây Vực bị xé đôi. Một luồng sáng đỏ sậm dựng đứng từ lòng đất, xuyên qua mây, rồi tan ra thành hàng ngàn sợi máu mảnh như tơ — mỗi sợi run rẩy như mạch đập của sinh vật khổng lồ. Mặt đất không nổ tung, nhưng rung lên từng đợt. Mọi sinh linh đều cảm thấy tim mình nhói một nhịp — cùng lúc, máu trong cơ thể khẽ trào ngược như vừa nghe lệnh gọi.
Tịch Liên từ tháp trung tâm lao ra, nhìn về hướng Nam, nơi đất nứt sâu như vực. Dưới đó, từng cột sáng đỏ uốn lượn, gào rít như tiếng rên của ngàn năm. “Không thể nào... đó là...” Giọng ông run. “Huyết Tổ... kẻ đầu tiên khiến thế giới biết đập tim!”
Truyền thuyết xưa kể rằng, khi trời đất còn hoang sơ, không có sự sống, chỉ có cát và gió. Một giọt máu cổ ngưng tụ từ linh hồn của vũ trụ, hóa thành sinh thể đầu tiên – Huyết Tổ. Từ máu của hắn sinh ra toàn bộ sinh linh, từ tim hắn chia thành vạn mạch, tạo nên sự sống. Nhưng khi con người biết giết, máu của hắn tan rã và ngủ trong lòng đất, chờ ngày máu đủ đầy để thức giấc một lần nữa.
Và giờ đây, nhờ Diễm Tước khiến máu thiên hạ đồng mạch… ngày đó đã đến.
Giữa vực sâu, một bàn tay khổng lồ bằng máu đặc vươn lên, bóp nát không khí. Từ bên trong, tiếng tim vang — trầm, mạnh, và cổ như tiếng đập của đất mẹ. Huyết Linh khẽ run, giọng trầm thấp: “Ngươi đã mở cửa cho điều mà ngay cả thần cũng không dám chạm tới.”
“Ta biết,” Diễm Tước đáp, ánh mắt bình thản. “Nhưng nếu hắn là khởi nguồn, ta phải gặp hắn. Thế giới này cần biết máu sinh ra vì điều gì.”
“Ngươi định... nói chuyện với Huyết Tổ?” “Không,” hắn khẽ mỉm cười. “Ta định thức tỉnh tim của hắn.”
Đất nứt toác. Từ dưới lòng vực, một thân ảnh khổng lồ trồi lên, cao đến tận mây. Thân thể hắn không có da, chỉ toàn là máu đặc đang chảy ngược, đôi mắt không tròng mà sáng rực như hai mặt trời đỏ. Khi hắn mở miệng, âm thanh không phải tiếng người, mà là tiếng tim hàng tỉ sinh linh cùng vang một lúc.
“TA... LÀ... MÁU.” Âm thanh đó khiến toàn Tây Vực run rẩy. Những dòng sông đổi hướng, thú dữ quỳ rạp, con người ngất xỉu hàng loạt. Ngay cả Tịch Liên cũng phải dựng kết giới để khỏi bị tim mình nổ tung.
Diễm Tước ngẩng đầu, đối diện với sinh thể khổng lồ ấy. Giọng hắn không cao, nhưng từng chữ lại như dao khía trong không gian: “Ngươi là máu đầu tiên, còn ta là máu cuối cùng.” “Hôm nay, ta đến để hỏi — máu sinh ra để sống, hay để chảy?”
Huyết Tổ không trả lời ngay. Hàng ngàn dòng máu từ cơ thể hắn rơi xuống, mỗi giọt chạm đất hóa thành một hình người, trần trụi, vô thức — những “huyết nhân” nguyên thủy. Chúng đi bằng bốn chân, rít lên, rồi gào cười. Cả đất rung chuyển, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.
“Máu không biết sống là gì,” Huyết Tổ cất tiếng. “Chúng ta chỉ biết chảy. Khi ngươi khiến máu mơ, ngươi đã phản lại tự nhiên. Giờ ta phải thu lại nó, để thế giới trở về im lặng ban đầu.”
“Im lặng không phải yên bình,” Diễm Tước nói. “Đó là cái chết không linh hồn.” “Máu có thể chảy vì giết chóc, nhưng nó cũng có thể chảy vì yêu thương.” “Ngươi ngủ quá lâu rồi, Huyết Tổ — máu giờ không còn thuộc về ngươi nữa.”
Một tràng cười vang lên, âm vang khắp trời đất. Huyết Tổ vươn tay, nắm không khí, kéo cả bầu trời xuống. “Ta là mạch đầu tiên. Mọi máu đều từ ta mà ra.” “Ngươi muốn chống lại ta, chẳng khác nào trái tim muốn dừng tim của chính nó.”
Diễm Tước khẽ nhắm mắt. Trên ngực, Oán Ấn sáng lên, rồi hòa cùng Huyết Ấn trên trán. Khí huyết quanh hắn xoáy tròn, hóa thành vô số chuỗi ký tự bay quanh cơ thể. “Có lẽ ngươi đúng,” hắn nói, giọng trầm. “Nhưng có một điều ngươi quên...”
Hắn mở mắt, ánh nhìn đỏ và đen hòa vào một — rực rỡ như nhật nguyệt giao thoa. “Ta không chỉ là máu từ ngươi. Ta là ý chí của tất cả máu đã từng sống.”
Một cơn gió máu nổi lên, cuộn trào dữ dội. Từ khắp nơi, máu trong lòng đất bay lên, kết thành từng dòng sáng đỏ đen quấn quanh Diễm Tước. Nhịp tim hắn hòa với nhịp tim thế giới — mạnh dần, rồi vượt qua nhịp của Huyết Tổ.
“Ngươi... dám vượt tim của ta!?” Huyết Tổ gầm lên, bầu trời nứt toác, từng mảnh máu rơi như mưa. Nhưng Diễm Tước chỉ mỉm cười, máu trong người hắn tỏa sáng, lan rộng khắp không gian. “Không phải ta vượt,” hắn đáp. “Ta chỉ khiến thế giới nhớ rằng — tim không thuộc về ai.”
Hắn giơ tay, ánh sáng đỏ và đen nổ tung, chạm thẳng vào ngực Huyết Tổ. Một tiếng boong vang lên — tiếng tim cổ đại chệch nhịp lần đầu tiên trong lịch sử.
Toàn bộ đại địa dừng lại một khoảnh khắc. Gió, sông, lửa, máu — tất cả đều ngừng chuyển động. Rồi, một luồng sáng nhỏ xuất hiện giữa ngực Huyết Tổ — màu trắng, thuần khiết, như tia sáng đầu tiên của thế giới.
“Đó là gì?” Huyết Linh run giọng. Diễm Tước khẽ đáp: “Là tim thật. Không phải tim của máu, mà là tim của sự sống.”
Ánh sáng trắng lan ra, hòa với đỏ và đen, khiến Huyết Tổ khựng lại. Trong mắt hắn lần đầu xuất hiện sự bối rối. “Ngươi... cho ta thấy thứ mà ta chưa từng có.” “Cảm xúc...”
Hắn quỳ xuống, toàn thân tan dần, máu từ cơ thể đổ về đất. Trước khi biến mất, giọng hắn vang vọng khắp bầu trời: “Máu là ta... nhưng tim là ngươi.” “Giữ lấy nó... đừng để thế giới quên cách đập.”
Huyết Tổ tan biến. Trời đỏ tan, mưa máu dừng, chỉ còn lại một vầng sáng trắng mỏng phủ khắp Tây Vực. Mọi sinh linh đều quỳ xuống, cảm nhận trái tim mình đập cùng một nhịp — nhịp đầu tiên không thuộc về sợ hãi, cũng không thuộc về thù hận.
Diễm Tước đứng lặng. Gió nhẹ thổi qua, cuốn mái tóc đỏ phất phơ. Huyết Linh nhìn hắn, giọng khẽ run: “Ngươi... đã khiến Huyết Tổ cúi đầu.” “Không,” hắn mỉm cười. “Ta chỉ khiến máu nhớ ra rằng... nó từng là sinh mệnh.”
Cuối chương 32 — Huyết Tổ thức giấc, đối đầu cùng Huyết Tội Thần. Trận chiến không có máu rơi, chỉ có tim đổi nhịp. Và lần đầu tiên, máu của thế giới học được điều mà thần và người đều quên: chảy không phải để sống mãi, mà để biết mình từng sống.