THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 33: Chương 33: Tim Trắng – Huyết Thần Không Còn Là Máu

Bình minh sau trận Huyết Tổ phục sinh, trời Tây Vực hoàn toàn đổi sắc. Không còn đỏ, không còn đen — mà là thứ ánh sáng trắng mờ, như sương phủ lên một vết thương đã khép. Gió thổi nhẹ, mùi máu tan biến, chỉ còn mùi đất mới sau cơn mưa. Nhưng trong lòng đất, nhịp tim thế giới vẫn đập — không nhanh, không mạnh, mà… bình thường.

Học Viện Huyết Mạch chìm trong tĩnh lặng. Những học viên sống sót ngồi quanh quảng trường, im lặng nhìn vầng sáng trắng còn vương giữa trời. Đó là tàn dư của Huyết Tổ — cũng là dấu ấn cuối cùng của máu cổ. Tịch Liên đứng tựa vào cây gậy ngọc, nhìn lên, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm. “Máu yên rồi,” ông nói khẽ. “Nhưng ngươi... thì sao?”

Giữa quảng trường, Diễm Tước ngồi lặng, áo trắng nhuốm bùn, tóc xõa. Trên ngực hắn, vết thương vẫn hở, nhưng không chảy máu — từ đó phát ra ánh sáng trắng dịu, từng nhịp hòa cùng tiếng gió. Huyết Linh đứng phía sau, hình dạng gần như trong suốt, nói rất khẽ: “Ngươi đã làm điều mà không ai dám làm.”

“Ta chỉ... khiến máu học cách dừng lại,” Diễm Tước đáp. Giọng hắn trầm, khản, nhưng có gì đó khác — không còn nhịp đập quen thuộc của máu, mà như âm vang từ hư vô. Huyết Linh nhíu mày. “Ngươi... không còn là máu nữa.”

Diễm Tước im lặng. Hắn cúi nhìn lòng bàn tay mình. Không còn gân đỏ, không còn mạch máu chạy, chỉ là ánh sáng nhạt như sương. “Có lẽ vậy,” hắn khẽ nói. “Khi ta khiến máu yên, máu trong ta cũng ngủ.”

Tịch Liên tiến lại gần, ánh mắt phức tạp. “Ngươi không còn mang huyết khí, nhưng lại tồn tại.” “Ngươi đang sống... mà không có máu.” “Đó không còn là sự sống nữa, Diễm Tước — đó là đạo.”

Diễm Tước mỉm cười, nụ cười nhạt và yên bình. “Có lẽ đó là cách thế giới trả lại cho ta: lấy đi máu, để ta biết tim thật là gì.”

“Tim thật?” “Ừ,” hắn đáp, “tim không cần máu để đập, chỉ cần có điều để tin.”

Gió khẽ nổi lên, mang theo những hạt sáng trắng bay quanh hắn. Mỗi hạt là một giọt máu cũ, giờ hóa thành linh hồn sáng — những linh hồn mà hắn từng gánh, từng cứu, từng giết. Chúng bay quanh hắn, không trách, không thù, chỉ như những mảnh ký ức vỡ tan, trở về trời.

“Ngươi giải thoát cho họ rồi,” Huyết Linh nói. “Không,” Diễm Tước đáp, “họ tự giải thoát. Ta chỉ... trả lại quyền được yên của họ.”

Tịch Liên cúi đầu thật sâu. “Ngươi là thần thật sự rồi, Diễm Tước.” “Không,” hắn lắc đầu, ánh mắt xa xăm. “Thần là kẻ được máu tôn. Ta là kẻ đã rời bỏ máu. Ta không còn là Huyết Thần... ta chỉ là một người mang tim.”

Huyết Linh khẽ mỉm cười. “Vậy ngươi đặt tên tim ngươi là gì?” Diễm Tước trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tim Trắng.” “Vì trong nó, chẳng còn chỗ cho thù hận, cũng không còn chỗ cho ta.”

Gió thổi mạnh. Vầng sáng trắng cuối cùng trên trời tan thành mưa. Những giọt sáng rơi xuống đất, thấm vào cây cỏ, khiến lá non mọc lên rì rào — một âm thanh nhỏ, nhưng là âm thanh đầu tiên của sự sống thật sự kể từ khi máu ngủ.

Huyết Linh bước lại, nụ cười hiền chưa từng có. “Có lẽ... ta không cần tồn tại nữa. Nếu ngươi đã rời bỏ máu, thì ta — linh hồn của máu — cũng nên tan.” Diễm Tước nhìn hắn, khẽ gật. “Cảm ơn ngươi, vì đã đi cùng ta.” “Không,” Huyết Linh đáp, ánh sáng mờ dần, “cảm ơn ngươi, vì đã dạy ta rằng máu cũng có thể yên.”

Hình bóng Huyết Linh tan trong gió. Diễm Tước vẫn ngồi, nhìn tay mình rỗng máu mà vẫn ấm. Hắn khẽ mỉm cười, thì thầm: “Máu không cần phải chảy mãi. Chỉ cần một lần biết dừng lại, cũng là sống.”

Tịch Liên khẽ hỏi: “Ngươi sẽ đi đâu?” Diễm Tước đáp, giọng nhẹ như hơi thở: “Ta không biết. Có lẽ đi tìm nơi tim thế giới bắt đầu — để xem nó có còn đập không.”

Hắn đứng dậy. Áo trắng tung bay, bóng dáng lẫn vào sương. Phía sau, Học Viện vang tiếng trống — nhưng lần này không phải trống máu, mà là trống tim. Một thời đại mới bắt đầu, nơi máu yên, tim sống, và thần không còn cần danh.

Cuối chương 33 — Huyết Thần rời bỏ máu, trở thành “Người Mang Tim Trắng”. Máu thế giới yên bình, linh hồn máu tan biến. Thế giới bước vào kỷ nguyên không cần máu để sống, chỉ cần tim để tin.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.