THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 34: Người Mang Tim Trắng – Hành Trình Tìm Nhịp Đầu Tiên Của Thế Giới

Trời Tây Vực đã đổi. Không còn ánh đỏ, không còn mùi sắt tanh, chỉ còn sắc trắng nhàn nhạt lan khắp không gian, tựa sương phủ trên cánh đồng sau mưa. Người ta gọi khoảng thời gian ấy là Thời Trắng — kỷ nguyên không có máu chảy, nơi mọi sinh linh đều sống nhưng chẳng ai còn sợ chết.

Diễm Tước rời khỏi Học Viện Huyết Mạch, mang theo chiếc áo choàng trắng như sương. Không vũ khí, không pháp ấn, chỉ có nhịp tim mờ nhạt trong lồng ngực — thứ duy nhất chứng minh hắn vẫn còn tồn tại. Hắn đi về hướng Đông, nơi truyền rằng có Tim Đầu Tiên — chỗ mạch đất khởi sinh, nơi âm thanh đầu tiên của sự sống từng vang lên.

“Tim Đầu Tiên…” Hắn khẽ lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm. “Nếu máu là ký ức của thế giới, thì tim chính là giấc mơ đầu tiên của nó. Ta muốn nghe lại giấc mơ đó — xem nó có còn tin vào sự sống hay không.”

Trên đường, hắn đi qua những vùng đất từng đẫm máu. Cánh đồng hoang giờ phủ cỏ non. Dòng sông từng chảy đỏ giờ trong vắt, soi rõ đáy. Người dân không còn nói về chiến tranh, chỉ kể cho nhau nghe chuyện tim đập — một thứ ai cũng từng có, nhưng giờ ai cũng thấy lạ lẫm.

Ở làng nhỏ bên sông Bạch Mộc, một đứa trẻ chạy đến trước mặt hắn. “Ông ơi,” nó hỏi, “ông có nghe thấy tiếng tim đất không?” Diễm Tước khẽ cúi xuống, mỉm cười. “Ta đang đi tìm nó.” “Tim đất có đập không, ông?” “Có,” hắn nói, “nhưng nhẹ lắm. Chỉ ai yên thật lòng mới nghe được.”

Đứa bé cười, đặt bàn tay nhỏ lên ngực hắn. “Ông không có tim à?” Diễm Tước im một lát rồi đáp: “Có chứ. Nhưng tim ta không nằm ở đây.” “Vậy ở đâu?” Hắn chỉ lên trời. “Ở nơi mà máu từng rơi xuống, và gió chưa từng dừng.”

Đứa bé ngẩn ra. Hắn đứng dậy, xoa đầu nó, rồi bước đi. Phía sau, tiếng cười trẻ con vang vọng, nhẹ như gió — một thứ âm thanh mà từ lâu thế giới này đã quên mất.

Đi hết thảo nguyên, hắn đến vùng biên cổ. Nơi đây không có người, chỉ có đá xếp thành vòng tròn, giữa là một hố sâu, từ đó phát ra âm thanh mơ hồ — boong — rất chậm, rất xa, nhưng đều đặn. Diễm Tước dừng lại, nhắm mắt, lắng nghe. Mỗi nhịp tim từ dưới lòng đất vang lên, như tiếng hát cổ đại gọi hắn trở về.

“Ngươi đã đến rồi.” Một giọng nói vang lên giữa sương trắng. Không phải Huyết Linh — mà là thứ gì đó khác, ấm áp hơn, trầm hơn, như giọng của đất mẹ. “Ngươi là ai?” Diễm Tước hỏi. “Ta là thứ ngươi đang tìm — Tim Đầu Tiên.”

“Ngươi… vẫn còn đập?” “Ta chưa từng ngừng.” “Vì sao?” “Vì ta không mang máu. Ta chỉ mang nhịp — nhịp là ý muốn sống, không cần thân thể, không cần tim, chỉ cần có ai đó tin rằng thế giới còn đáng sống.”

Diễm Tước đứng lặng. “Vậy ra, thế giới vẫn sống, dù máu đã yên?” “Phải,” giọng nói đáp, như gió thổi qua đồng. “Vì ngươi đã dạy máu biết ngủ, nên ta mới có thể mơ tiếp.”

“Ngươi muốn ta làm gì?” “Ngươi không còn là Huyết Thần. Ngươi là người mang tim — hãy đi khắp thế giới, đánh thức nhịp tim trong từng sinh linh. Không phải bằng sức mạnh, mà bằng sự yên của ngươi.”

Hắn mỉm cười khẽ. “Ta hiểu rồi. Ta từng khiến máu sống, giờ ta sẽ khiến tim biết thở.”

Từ trong lòng đất, một luồng sáng trắng vươn lên, quấn lấy cơ thể hắn. Không nóng, không rát — mà ấm. Trong ánh sáng đó, Diễm Tước nghe thấy hàng triệu nhịp tim đồng vang, không theo khuôn mẫu, không theo trật tự — mỗi nhịp khác nhau, nhưng hòa vào một bản nhạc chung: tiếng của sự sống thật.

Khi ánh sáng tan đi, hắn đã đứng trên đỉnh núi Bạch Minh, nơi nhìn thấy cả bầu trời trong nhất. Áo trắng lay nhẹ, tim trong ngực đập — lần đầu tiên, bằng nhịp của con người, không phải của thần.

“Huyết đạo kết thúc ở đây,” hắn nói, mắt nhìn xa. “Nhưng tim đạo... vừa mới bắt đầu.”

Ở xa xa, trên bầu trời, một vệt sáng trắng bay qua. Người dân trong làng ngước nhìn, tưởng đó là sao, nhưng không ai biết rằng — đó là Diễm Tước đang bước sang một hành trình mới. Hành trình không tìm máu, mà tìm những nhịp tim đã mất của thế giới.

Cuối chương 34 — Người Mang Tim Trắng bắt đầu hành trình tìm “Tim Đầu Tiên”, khám phá đạo của sự sống thuần khiết. Thế giới yên, máu ngủ, nhưng tim bắt đầu đập lại — mở ra kỷ nguyên mới: Tâm Đạo.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.