Từ khi Thế Tâm ra đời, thế giới không còn như cũ. Trời vẫn xanh, đất vẫn nâu, nhưng tất cả đều như thở bằng một nhịp riêng — nhịp không do ai tạo, mà tự sinh từ lòng đất. Ban đầu, đó chỉ là những dao động nhẹ. Rồi dần dần, nhịp ấy trở thành... ý nghĩ.
Cỏ bắt đầu mọc theo hình xoắn ốc — như đang vẽ ký tự. Sông chảy thành hình trái tim. Trên bầu trời, mây cuộn lại, thành từng vệt trắng uốn lượn như nét chữ. Không ai viết, không ai vẽ. Thế giới... đang tự sáng tạo.
“Ngươi thấy không, Diễm Tước?” Huyết Linh hỏi, giọng giờ chỉ còn là làn hơi gió. “Thế giới đã bắt đầu mơ.” Diễm Tước mỉm cười nhạt. “Ừ. Và trong giấc mơ đó, nó đang thử học cách trở thành... chính mình.”
Phía xa, một ngọn núi trồi lên từ mặt đất, chỉ trong một đêm. Đỉnh núi sáng rực, phát ra âm thanh đều đặn — giống hệt nhịp tim. Tịch Liên, từ nơi xa, ngẩng đầu nhìn lên, khẽ thì thầm: “Ngọn núi ấy... hình thành từ mơ tưởng của đất?” Một đạo nhân bên cạnh đáp: “Không phải tưởng tượng. Đó là ý chí của thế giới — lần đầu tiên, nó sáng tạo ra vật thể bằng tâm.”
Không chỉ núi. Trên đồng bằng, những thành phố mọc lên mà không cần bàn tay người. Những mái vòm sáng trong suốt, được tạo từ năng lượng tinh khiết của Thế Tâm. Không gạch, không sắt — chỉ là ánh sáng, nhưng chạm vào lại rắn như đá. Người dân gọi chúng là Thành Tâm Cảnh.
Diễm Tước đi qua những thành ấy, lặng lẽ quan sát. Trẻ con cười, người già hát, thú dữ nằm ngủ bên người mà không cần xiềng xích. Cả thế giới như hòa vào nhau — không ranh giới, không sợ hãi. Nhưng trong mắt hắn, ánh nhìn vẫn phảng phất nỗi trầm tư.
“Ngươi lo điều gì?” Huyết Linh hỏi. “Thế giới đang tốt hơn mà.” Diễm Tước khẽ đáp: “Không phải lo... mà là nhớ. Khi ta còn máu, ta hiểu: mọi thứ có sự sống đều có bản năng mâu thuẫn. Nếu tim biết mơ... thì một ngày, nó cũng sẽ biết sợ mất giấc mơ đó.”
“Ý ngươi là—” “Thế giới đang học cách sống, nhưng nó vẫn chưa học cách... tỉnh.”
Gió nổi lên. Trên bầu trời, trái tim khổng lồ — Thế Tâm — sáng rực hơn bao giờ hết. Mỗi nhịp đập phát ra hàng ngàn tia sáng trắng, tỏa xuống khắp đại địa. Nhưng lần này, ánh sáng ấy không chỉ tạo ra, mà còn xóa bỏ. Một dãy núi mới sinh chưa trọn ngày đã tan thành sương. Một con sông vừa xuất hiện lại khô cạn. Một cánh đồng xanh biến thành sa mạc chỉ trong nháy mắt.
“Thế giới... đang thay đổi theo cảm xúc của chính nó,” Huyết Linh nói khẽ. “Nó vui — sinh. Nó buồn — diệt.”
Diễm Tước nhìn bầu trời, ánh mắt sâu như vực. “Đó là mặt thứ hai của mơ. Khi tâm thức đủ mạnh để sáng tạo, nó cũng đủ mạnh để hủy diệt. Và nếu thế giới quên rằng giấc mơ chỉ là giấc mơ...” Hắn dừng lại, giọng thấp: “...thì cơn ác mộng sẽ bắt đầu.”
Tịch Liên ở xa cũng cảm nhận được điều lạ. Mặt đất rung, sóng ánh sáng từ trời dội xuống, khiến nhiều người ngã quỵ. Những linh hồn mang Tâm Ấn Sơ Khai bắt đầu thấy ảo ảnh — họ nghe tiếng cười trong gió, thấy bóng người trong nước, cảm nhận có thứ gì đang gọi tên mình.
“Đó là gì?” Một học viên sợ hãi hỏi. Tịch Liên đáp khẽ, mắt nhắm lại: “Là giấc mơ của Thế Tâm — đang trở nên... quá thật.”
Trên đỉnh Bạch Minh, Diễm Tước vươn tay chạm vào không khí. Mọi thứ quanh hắn đang lung lay — không gian như hòa vào ảo ảnh. Cây biến thành lửa, đá hóa thành nước, sương đổi thành hình người. Hắn nói khẽ: “Thế giới bắt đầu mơ. Nhưng nếu nó không học cách tỉnh... thì mơ sẽ nuốt chính nó.”
“Ngươi định làm gì?” Huyết Linh hỏi. “Dạy cho nó bài học mà ta từng học: Mơ không sai — chỉ cần biết rằng mình đang mơ.”
Hắn nhắm mắt, đặt tay lên đất. Từ trong lòng bàn tay tỏa ra một luồng sáng nhạt, không trắng, không đỏ, mà mang sắc xám — màu của cân bằng. Ánh sáng ấy lan ra, len vào từng khe đất, từng cơn gió, từng giọt mưa. Thế giới bắt đầu chậm lại, như bị giữ lại giữa ranh giới giữa mơ và thật.
“Ngủ đi, Thế Tâm,” hắn thì thầm. “Ngươi cần mơ... nhưng cũng cần biết tỉnh.”
Tiếng tim khổng lồ giữa bầu trời đập một nhịp thật mạnh — boong! Cả đại địa rung chuyển, rồi im bặt. Ánh sáng trắng tan dần. Những thành phố ảo mộng, những núi non chưa hoàn thiện — tất cả hóa thành tro sáng, bay ngược lên trời. Thế giới yên, chỉ còn hơi thở dài của đất.
Huyết Linh nhìn hắn, giọng run nhẹ: “Ngươi lại cứu thế giới... bằng cách khiến nó tỉnh.” Diễm Tước khẽ cười, nụ cười yên bình như gió: “Không phải cứu. Chỉ là đánh thức. Ngay cả thần... cũng cần ai đó gọi dậy.”
Gió thổi qua, mây tan, bầu trời trở lại trong suốt. Nhịp tim thế giới vẫn còn, nhưng nhẹ, đều, và... tự chủ. Một giấc mơ vừa khép lại — và trong giấc mơ ấy, thế giới đã học được bài đầu tiên của sự trưởng thành: biết mình đang mơ.
Cuối chương 38 — Thế giới bước vào Thời Kỳ Mộng Tâm. Thế Tâm bắt đầu sáng tạo, rồi học cách kiểm soát chính mình. Diễm Tước trở thành người dẫn dắt trong thinh lặng, dạy cho thế giới bài học mà máu và thần từng quên: “Thức giấc, không phải để chiến đấu — mà để sống thật.”