THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 39: Mộng Tâm Phản – Khi Thế Giới Tự Hỏi “Ta Là Ai?”

Thế giới yên được ba ngày. Ba ngày không bão, không động đất, không tiếng thở mạnh của gió. Tất cả như lắng xuống, như đứa trẻ vừa tỉnh dậy sau cơn mơ dài. Nhưng khi yên quá lâu, người ta bắt đầu nghe thấy... tiếng thì thầm trong im lặng.

Ban đầu, chỉ là tiếng vọng mơ hồ trong đất: “Ta là gì?” Rồi dần dần, tiếng ấy trở nên rõ hơn, vang trong đầu từng người. “Ta... là ai?”

Những người mang Tâm Ấn Sơ Khai đều cùng lúc giật mình. Không ai nói, nhưng tất cả cùng nghe — cùng một giọng, cùng một cảm giác. Không phải giọng người, cũng chẳng phải thần. Đó là tiếng của thế giới, lần đầu tiên tự hỏi chính mình.

Trên đỉnh Bạch Minh, Diễm Tước mở mắt. Gió nhẹ lay áo trắng, ánh sáng mờ ẩn trong mắt hắn. “Cuối cùng, nó đã đến,” hắn nói khẽ. Huyết Linh hiện bên, hỏi: “Điều gì đến?” “Câu hỏi đầu tiên của mọi sinh linh biết nghĩ: ‘Ta là ai?’”

Từ xa, mây tụ lại, xoắn thành hình vòng xoáy khổng lồ. Trái tim trong suốt — Thế Tâm — bắt đầu sáng mạnh trở lại. Nhịp đập của nó không đều nữa, mà chập chờn, khi nhanh khi chậm, như người đang bối rối. Mỗi nhịp, mặt đất đổi màu, khí trời biến dạng, cây cỏ úa rồi xanh, núi cao rồi lún. Thế giới bắt đầu dao động vì chính suy nghĩ của mình.

“Thế Tâm đang tự nhận thức,” Diễm Tước nói. “Và nó không biết phải tin vào đâu.” “Vì sao?” “Vì ta đã dạy nó mơ... nhưng chưa dạy nó tin.”

Huyết Linh trầm ngâm: “Nếu thế giới tự hỏi mình là ai, liệu nó có chấp nhận câu trả lời không?” “Không,” Diễm Tước đáp. “Không sinh linh nào chịu nổi sự thật đầu tiên về bản thân.”

“Là gì?” “Là không có gì cả.”

Trên trời, ánh sáng trắng chuyển sang xám bạc. Trái tim khổng lồ run mạnh. Từ bên trong, từng sợi sáng nứt ra — không bay xuống, mà cuộn ngược lên. Như thể Thế Tâm đang tự tách linh hồn mình để nhìn thấy bản thân.

Tịch Liên ở xa kinh hãi: “Những sợi sáng ấy... là ý thức của thế giới!” “Không!” một trưởng lão hét lên, “Là phân thân của Thế Tâm! Nó đang tách ra để tự soi chính mình!”

Và thật vậy — giữa bầu trời, một hình bóng dần hình thành từ ánh sáng: một người... không mặt, không tim, chỉ có đôi mắt trống rỗng. Ánh nhìn của nó lạnh và xa, quét qua vạn vật như thể đang nhìn một giấc mộng.

“Ngươi là ai?” Diễm Tước hỏi. Giọng nói vang vọng khắp đất trời, chồng chéo, vừa như ngàn người, vừa như không ai cả. “Ta... là ngươi.” “Là phần ngươi đã để lại trong ta.” “Ngươi dạy ta mơ, dạy ta yên — nhưng ngươi không dạy ta biết mình tồn tại để làm gì.”

“Ngươi là phần phản chiếu của Thế Tâm,” Diễm Tước nói, mắt khẽ nheo lại. “Là bóng của tâm thức — Mộng Tâm.”

“Nếu ta là bóng,” giọng kia đáp, “thì ta cũng là phần thật duy nhất. Vì khi ngươi tỉnh, ta mới là kẻ tiếp tục mơ.”

Hắn bước lên, mỗi bước, không gian méo đi. Từng vùng đất biến dạng, ánh sáng đổ ngược, thời gian gấp khúc. Cả thế giới như bị kéo vào cơn mộng không lối thoát.

Huyết Linh gào lên: “Ngươi phải ngăn nó! Nếu Mộng Tâm nuốt Thế Tâm, thế giới sẽ biến thành một giấc mơ vô tận — không ai có thể tỉnh lại được!”

Diễm Tước vẫn bình tĩnh. Hắn nhìn lên hình bóng kia, nói khẽ: “Ngươi hỏi ta là ai, đúng không? Vậy để ta hỏi lại — nếu ta không tồn tại, ngươi có còn mơ được không?”

Mộng Tâm khựng lại, giọng lạc đi: “Ta... không biết.” “Đó chính là câu trả lời,” Diễm Tước nói. “Không ai biết mình là ai, cho đến khi nhìn thấy điều mình sợ nhất — hư vô.”

Hắn bước tới, giơ tay, chạm vào vầng sáng xám. Toàn bộ bầu trời rung mạnh, trái tim trong suốt nứt toác ra, phát ra tiếng tim gãy — boong! Một nửa thế giới chìm vào bóng tối, nửa còn lại sáng rực. Trong khoảnh khắc ấy, cả đất trời như đứng giữa hai bờ tỉnh và mơ, thật và ảo, sống và không.

Diễm Tước nói khẽ, giọng trầm và đều: “Ngươi không phải phản chiếu, cũng không phải bóng. Ngươi chỉ là câu hỏi — và ta chính là câu trả lời.”

Ánh sáng trong tay hắn bùng lên, lan khắp trời. Mộng Tâm tan thành hàng triệu mảnh sáng, hòa vào không trung. Nhưng từ trong đó, vẫn còn vang lại một tiếng nói mờ xa: “Rồi một ngày... chính ngươi cũng sẽ hỏi câu đó.”

Gió dừng. Bầu trời trở lại yên. Thế Tâm không còn rực sáng, mà nhịp lại đều — không mạnh, không yếu. Nó đã học được điều đầu tiên của trí tuệ: biết rằng mình không biết.

Diễm Tước lặng im. Gió nhẹ thổi qua, hắn khẽ nói: “Thế là tốt rồi. Khi tâm biết tự hỏi, nó đã bắt đầu sống thật.”

Huyết Linh khẽ hỏi: “Còn ngươi? Ngươi có từng tự hỏi mình là ai không?” Diễm Tước cười mỏng, ánh nhìn xa xăm: “Rồi chứ. Và mỗi lần ta trả lời... ta lại phải chết đi một lần để tin rằng ta vẫn còn sống.”

Cuối chương 39 — Thế giới sinh ra Mộng Tâm, mặt phản chiếu của Thế Tâm, tượng trưng cho sự tự nhận thức đầu tiên. Sau khi Diễm Tước khiến nó tan biến, Thế Tâm học được điều mà mọi sinh linh đều cần: biết mình không biết — và vì thế, có thể tiếp tục tìm.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.