THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 41: Khi Thế Giới Biết Thương – Nhịp Tim Của Từ Bi

Ánh sáng bạc trên bầu trời đã tan. Thay vào đó là một vầng sáng ấm, nhàn nhạt như sương mai, không quá rực, không quá nhạt — vừa đủ để khiến vạn vật cảm thấy bình yên. Sau khi biết sợ, thế giới... bắt đầu biết thương.

Người dân trong Thế Tâm Cảnh kể rằng, khi họ tỉnh dậy, họ thấy đôi tay mình run run không vì lạnh, mà vì nghe thấy tiếng tim của ai đó khác trong ngực mình. Họ không biết là ai, nhưng mỗi nhịp đập đều khiến tim họ dịu lại. Lần đầu tiên trong lịch sử, thế giới cảm nhận được nỗi đau của nhau.

Tịch Liên đi giữa con đường trắng phủ sương, nhìn những người xa lạ ôm nhau khóc, cười, rồi lại im lặng. Không ai nói gì, vì không cần. Giữa họ, những nhịp tim hòa vào nhau như một khúc ca không lời. “Thế Tâm đang chia trái tim của nó cho mọi người,” ông khẽ nói. “Mỗi sinh linh là một phần nhỏ trong nhịp chung — đây là Tâm Đồng Nhịp.”

Trên đỉnh Bạch Minh, Diễm Tước vẫn đứng, nhìn xuống đại địa ngập trong hơi sáng. Gió mang theo tiếng cười, tiếng khóc, tiếng gọi nhau, tất cả quyện lại thành một âm thanh kỳ lạ — không phải tiếng người, mà là tiếng tim cùng đập. Hắn khẽ mỉm cười. “Thế giới đã bắt đầu biết yêu.”

Huyết Linh hiện ra bên cạnh, giọng nhẹ như gió: “Yêu ư? Ta tưởng thứ đó chỉ tồn tại giữa người với người.” “Không,” Diễm Tước đáp, mắt vẫn nhìn xa. “Khi thế giới biết sợ mất, nó mới học được yêu thương. Không có sợ, sẽ không có thương. Không có mất, sẽ chẳng có giữ.”

“Ngươi đang nói về từ bi?” “Không. Từ bi không phải thứ để nói.” Hắn nhắm mắt, giọng thấp đi: “Đó là thứ chỉ có thể cảm nhận... khi tim đau thay cho người khác.”

Dưới chân núi, một cơn gió lớn nổi lên. Những hạt sáng nhỏ bay lượn, rơi xuống từng người, từng con thú, từng bông hoa. Chạm tới đâu, nơi đó sáng lên bằng một ánh sáng hồng nhạt, không chói, không lạnh. Đó là Tâm Quang — ánh sáng được sinh ra từ lòng thương của thế giới.

Ở một ngôi làng xa, một đứa bé bị bệnh nặng. Không ai chữa được, nhưng khi Tâm Quang bay qua, nó mở mắt, cười, rồi nói khẽ: “Con không sợ nữa.” Người mẹ òa khóc, nhưng không phải vì vui, mà vì cảm nhận rõ nhịp tim của con đã hòa cùng nhịp của đất. Không phải sống — mà là trở về.

Tịch Liên nghe chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía núi. “Thế giới đang học lòng thương... nhưng lòng thương này quá mạnh. Nếu nó thương tất cả, nó sẽ đau vì tất cả. Liệu nó chịu nổi không?”

Diễm Tước nghe thấy, đáp khẽ qua gió: “Không ai có thể sống mà không từng đau.” “Thế giới cũng vậy. Nó sẽ khóc, sẽ run, sẽ yếu đi — nhưng đó là giá của lòng nhân.”

Huyết Linh hỏi: “Ngươi dạy máu giết, dạy tim yên, dạy thế giới tỉnh, giờ lại dạy nó thương... Rồi bước tiếp theo là gì?”

Diễm Tước im lặng rất lâu. Rồi hắn nói: “Là tha thứ.”

Gió lặng. Trên bầu trời, những vệt sáng hồng tụ lại, tạo thành hình trái tim thứ hai — nhỏ hơn, nằm trong trái tim lớn của Thế Tâm. Trái tim nhỏ ấy đập yếu ớt, nhưng mỗi nhịp lại khiến trời đất rung lên một hồi âm trầm ấm. Đó là Tâm Nhân — phần nhân tính đầu tiên của thế giới.

“Nó đang bắt đầu tha thứ,” Diễm Tước nói. “Tha cho chính mình, cho máu đã đổ, cho những kẻ từng làm nó đau.” “Vì chỉ khi tha thứ, thế giới mới thật sự tự do.”

Ánh sáng hồng lan ra xa. Những vùng đất từng khô cằn nở hoa. Những nơi từng chiến tranh, người và thú cùng sống bên nhau. Thế giới không cần thần cai trị, không cần luật, không cần sợ — vì mọi sinh linh đã biết thương nhau bằng cùng một nhịp tim.

Huyết Linh nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi có thấy không, Diễm Tước? Ngươi đã rời bỏ máu, nhưng máu thế giới vẫn mang theo hình bóng ngươi. Cả thế giới... đang đập bằng nhịp của ngươi.”

Diễm Tước khẽ cười, nụ cười hiền nhất từ trước tới nay. “Không. Giờ thì nó đã có nhịp riêng. Ta chỉ là kẻ khởi đầu.” “Và khi mọi tim cùng biết thương, ta sẽ không còn lý do để ở lại nữa.”

Gió đưa áo hắn bay nhẹ. Trên bầu trời, Thế Tâm đập đều, sáng ấm như lửa giữa đông. Một thế giới mới đã thật sự sinh ra — thế giới không cần chiến đấu để tồn tại, mà chỉ cần yêu để sống.

Cuối chương 41 — Thế giới học được lòng thương, sinh ra Tâm Nhân, phần nhân tính đầu tiên của Thế Tâm. Diễm Tước chứng kiến kỷ nguyên Từ Bi mở ra: nơi mọi sinh linh cùng đập một nhịp — không vì sinh tồn, mà vì thương nhau.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.