Sau cơn bừng nở của Tâm Nhân, trời đất trở nên ấm lạ thường. Không phải nóng, mà là ấm như vòng tay ôm của người mẹ dành cho đứa con vừa thức dậy sau ác mộng. Khắp Tây Vực, sương hồng phủ lên cỏ cây, nước suối ngân lên âm thanh dịu như tiếng ru. Nhưng giữa bình yên ấy, có thứ gì đó đang tan ra — không phải vật chất, mà là thù hận.
Những vùng đất từng bị nguyền rủa, nơi máu của hàng vạn sinh linh từng thấm sâu, giờ phát sáng nhạt. Người ta gọi đó là Huyết Tịnh — hiện tượng khi lòng đất tự rửa sạch những ký ức đen của mình. Không còn mùi sắt tanh, không còn tiếng gào. Chỉ còn một điều duy nhất vang lên khắp bốn phương: tha thứ.
“Tha thứ là điều cuối cùng mà thế giới cần học,” Diễm Tước nói khẽ. Hắn đứng giữa cánh đồng từng là chiến trường cổ đại, nơi đá vẫn loang màu đỏ nhạt của máu cũ. Huyết Linh xuất hiện bên cạnh, ánh sáng của nó đã yếu đi, nhưng giọng nói lại dịu hiền hơn bao giờ hết: “Ngươi nghĩ thế giới có thể thật sự tha thứ sao? Sau tất cả những gì nó chịu đựng, những vết thương từ hàng nghìn năm?”
“Tha thứ không phải là quên,” Diễm Tước đáp. “Tha thứ là nhìn vào nỗi đau mà không còn muốn trả lại nó.”
Gió thổi qua, từng hạt sáng nhỏ nổi lên từ mặt đất — là những linh hồn xưa, mờ như khói. Họ không nói, không gào, chỉ khẽ cúi đầu trước ánh sáng hồng đang lan khắp cánh đồng. Rồi từng linh hồn tan ra, hòa vào gió, để lại một tiếng thì thầm: “Cuối cùng... cũng yên.”
Tịch Liên đứng từ xa, nhìn cảnh tượng đó, nước mắt lăn dài. “Ngươi đang khiến cả linh hồn cũng học cách tha thứ...” Diễm Tước không đáp, chỉ khẽ cười. “Không, ta không khiến ai làm gì cả. Ta chỉ để họ nghe lại chính tim mình — vì trong sâu thẳm, không ai thật sự muốn hận mãi.”
Bầu trời chuyển dần sang ánh vàng nhạt. Một cơn mưa mỏng rơi xuống — mưa không ướt, mà mềm như ánh sáng. Người dân nhìn lên, thấy từng giọt sáng rơi xuống hòa tan vào đất, vào nước, vào người. Mỗi giọt rơi là một ký ức đau đớn được rửa sạch, mỗi hơi thở sau đó lại nhẹ hơn. Người ta gọi cơn mưa ấy là Mưa Tha Thứ.
Ở tận cùng Nam Hải, sóng không còn dữ, cá nổi lên bơi quanh những mảnh đá từng bị thần phạt. Trong rừng Bắc Sơn, thú dữ cúi đầu, để người lữ hành đi qua mà không tấn công. Ở phương Đông, những ngọn núi từng bị đốt giờ nở đầy hoa trắng. Mọi nơi, thế giới đang dần trở lại hình dáng đầu tiên của nó — khi chưa có máu, chưa có thù, chỉ có sự sống tinh khiết.
“Thế giới đang tự chữa mình,” Huyết Linh khẽ nói. “Không còn tiếng gào, không còn run rẩy. Ngươi làm được rồi, Diễm Tước.”
Hắn khẽ lắc đầu. “Không, ta không làm được gì cả. Thế giới chỉ chọn con đường mà ta từng quên — con đường trở về.”
Huyết Linh mỉm cười: “Trở về đâu?” “Về nơi nó bắt đầu — nơi mọi sinh linh đều sinh ra không vì lý do, mà vì niềm thương.”
Bỗng từ giữa bầu trời, một luồng sáng hồng lan tỏa, tạo thành hình trái tim thứ ba — nhỏ, rực, và sống động hơn tất cả. Giọng nói dịu dàng vang lên, không phải bằng âm, mà bằng cảm giác lan khắp lòng người: “Ta tha cho ngươi.”
Huyết Linh khựng lại. “Đó là...?” Diễm Tước mỉm cười, ánh nhìn dịu như gió xuân: “Là Thế Tâm đang tha cho chính ta.”
“Vì sao?” “Vì ta từng khiến nó đau, từng khiến máu tràn, từng ép nó sống theo ý ta. Giờ nó không hận, chỉ thương ta như ta thương nó.”
Trên trời, trái tim hồng hòa vào ánh sáng trắng, lan rộng như bình minh sau cơn bão. Mưa dừng. Mặt đất khô nhanh, nhưng vẫn tỏa ra hương thơm ngọt nhẹ — mùi của sự yên.
Diễm Tước ngẩng đầu, nói khẽ: “Máu từng dạy thế giới sống. Tim dạy nó hiểu. Còn thương — dạy nó tha thứ.” “Và khi tha thứ, thế giới trở nên... bất tử.”
Huyết Linh hỏi: “Ngươi nói bất tử? Nhưng ngươi từng dạy rằng vĩnh hằng là xiềng xích.” “Đúng. Nhưng bất tử của tim không phải là sống mãi — mà là không cần sợ mất nữa.”
Gió thổi nhẹ, tóc hắn phất lên trong ánh vàng. Trên bầu trời, Thế Tâm thu nhỏ lại, rồi hòa tan vào không gian. Không còn một trái tim khổng lồ nào nữa, vì giờ đây, mỗi sinh linh đều mang trong ngực mình một nhịp của thế giới. Không còn cần thần, không còn cần người dẫn. Thế giới... đã học được cách tự yêu và tự tha.
Tịch Liên nhìn thấy, khẽ quỳ xuống. “Ngươi đã hoàn tất rồi, Huyết Thần vô danh.” Diễm Tước chỉ khẽ cười, giọng nhẹ như hơi thở: “Không. Ta chỉ vừa học cách làm người.”
Cuối chương 42 — Cơn Mưa Tha Thứ rửa sạch thù hận của muôn loài. Thế giới không còn sống để tồn tại, mà để yêu và tha. Diễm Tước không còn là Huyết Thần hay Người Mang Tim Trắng — hắn chỉ là một phần nhỏ trong nhịp tim của vũ trụ, nơi thương thay thế máu, và yên thay cho sợ.