[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 677: Ném đá giấu tay
"Tóm lại... tóm lại vụ án này quá kỳ quái, Thành vương Điện hạ thâu tóm vụ án này nhất định là muốn dùng nó để đối phó với Hoàng hậu nương nương và Thái tử Điện hạ. Trong lòng Hoàng hậu nương nương không yên, mắt thấy Chu công công đã bị tóm được nên mới nói tiểu nhân rời khỏi kinh thành. Tiểu nhân vốn dĩ... nhưng vì trong thành vẫn còn người thân nên mới đi được nửa đường phải quay về. Tiểu nhân không định quay về để làm chuyện xấu, nhưng Hoàng hậu nương nương lại nhất định không tha, hóa ra ban đầu Hoàng hậu định đợi tiểu nhân đến Lạc Châu rồi mới giết, nhưng thấy tiểu nhân quay lại nên Hoàng hậu lập tức phái người đi truy bắt tiểu nhân. Đêm qua, bọn họ muốn chôn sống tiểu nhân trong ngôi mộ kia..."
Vương Hàn nói 1 lèo, mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên trán.
Hắn không ngừng thở dốc, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Yến Trì, vẻ mặt Yến Trì vẫn luôn thâm trầm như nước.
"Vương Hàn." Bất thình lình Yến Trì lại lên tiếng.
Mới chỉ nói 1 câu đã gọi ra chính xác tên họ của hắn khiến cho Vương Hàn run rẩy cả người, không thể tin được.
Hắn chưa từng nói ra tên mình, nhưng Yến Trì trước mặt lại gọi chính xác không sai 1 chữ, đây rõ ràng là đã biết rõ thân phận của hắn. Cực hiển nhiên, đêm qua Yến Trì đã phái người đi điều tra về hắn! Như vậy cũng vừa hay!
"Vâng, tên tiểu nhân đúng là Vương Hàn, Điện hạ, tiểu nhân hoàn toàn không nói sai câu nào! Tuyệt đối không dám lừa gạt Điện hạ! Hoàng hậu nương nương đã xử tử Tống Hi Văn từ năm ngoái, thi thể chính là do tiểu nhân mang ra ngoài, lúc ấy ra ngoài chung với tiểu nhân còn có 1 công công trong cung nữa."
Yến Trì híp mắt lại nhìn Vương Hàn, Vương Hàn vội vàng nói tiếp, "Công công đó phụ trách mua sắm đồ cho nhà kho của Nội phủ, lúc ấy dùng danh nghĩa đi mua đồ của hắn mới đưa được thi thể ra ngoài. Người đó tên là... tên là Khang Nguyên Bác... Đúng vậy, chính là người này..."
Yến Trì nhìn thoáng qua Bạch Phong, Bạch Phong hiểu ý sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Lúc ngươi nhận được thi thể của Tống Hi Văn thì hắn chết thế nào?"
Yến Trì hỏi rất bình tĩnh, Vương Hàn hoàn toàn không dám coi thường, "Hắn... hắn bị đặt trong xe ngựa dùng để mua đồ mà mang ra khỏi cung, lúc đó người đã cứng rồi, y phục trên người cũng rách nát, có vết máu nhưng không nhiều lắm, mặt mày không có vết thương gì nên nhìn có vẻ ra đi cực kỳ bình thản. Lúc ấy ta không nhìn ra hắn chết thế nào, nhưng nghĩ lại cũng biết Ngự Trừng Ty có rất nhiều cách để người ta im hơi lặng tiếng mà chết đi..."
"Hoàng hậu đích thân thẩm vấn hắn?"
Vương Hàn lắc đầu, "Chuyện này tiểu nhân không biết, nhưng lúc đó Chu công công nói đây là mệnh lệnh của Hoàng hậu."
"Về sau ngươi chôn thi thể ở đâu, có còn nhớ không?"
Vương Hàn chau mày, tỏ ra hơi chần chừ, "Lúc ấy... lúc ấy là buổi tối, tiểu nhân chỉ nhớ rõ xe ngựa rời khỏi kinh thành liền đi thẳng đến núi Thê Ngô, sau đó lại tiến vào trong 1 khe núi. Tiểu nhân không nhớ rõ là đi hết bao lâu, trời đã tối đen nên đám người tiểu nhân có chút sợ hãi, chỉ tùy tiện đào 1 cái hố rồi chôn người xuống..."
Nghĩ đến chôn thi thể thì Vương Hàn không khỏi rùng mình 1 cái, đêm qua suýt chút nữa ngay cả hắn cũng bị chôn rồi.
"Hoàng hậu còn bảo ngươi làm việc gì khác nữa không?"
Vương Hàn lắc đầu, "Bình thường ta cũng chỉ báo cáo tin tức trong nội bộ Cấm vệ quân lên trên, chỉ có duy nhất chuyện liên quan đến Tấn vương này mới là cơ mật mà thôi. Sau đó Hoàng hậu cũng không giao phó cho việc gì khác."
Yến Trì nheo mắt, chuyện này đúng thật là kỳ lạ.
Hắn không tin Tần Hoan nghiệm ra sai người, nhưng thi thể tại sao lại xuất hiện trong hậu viện Tấn vương phủ? "Người đâu..."
Yến Trì gọi 1 tiếng, Bạch Phong lập tức bước từ bên ngoài vào, Yến Trì hất hất hàm, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh, "Phái vài người tối nay dẫn hắn đến núi Thê Ngô, xem có thể tìm được thi thể thật sự của Tống Hi Văn không."
Bạch Phong hiểu ý, lập tức đáp lời.
Yến Trì gật đầu, "Lui ra đi, tạm thời ngươi cứ yên tâm chờ trong Vương phủ."
Vương Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó lại dập đầu lần nữa rồi mới đứng dậy lui ra ngoài.
Trong lòng Yến Trì lại có thêm vài nghi vấn.
Tống Hi Văn là thị vệ bên cạnh Tấn vương, người này đã chết rồi nên ngay cả nhân chứng duy nhất làm chứng cho Tấn vương cũng không còn nữa. Trước đây hắn biến mất trong Ngự Trừng Ty nên Hình bộ và Đại Lý Tự cho rằng hắn không chịu nổi hình phạt nên đã chết rồi, nhưng cũng không hề điều tra sâu thêm. Nếu trước đây tra ra liên lụy đến Hoàng hậu thì chuyện này đã có hướng đi khác rồi.
Hoàng hậu giết Tống Hi Văn, vậy cái chết của Tấn vương liệu có phải cũng do Hoàng hậu gây ra?
Nhưng Tấn vương ngay lúc đó, cho dù có người trong triều ủng hộ thì cũng không thể tạo thành uy hiếp lớn cho Thái tử được!
Hoặc là nói Hoàng hậu vì để chặn đứng toàn bộ khả năng nên mới lợi dụng cơ hội này mà diệt trừ Tấn vương?
Dù sao thì trước mặt bao người, Tấn vương đã 'giết chết' Cẩn phi.
...
Lúc Tần Hoan nhận được tin tức thì trời cũng không còn sớm, nhưng nàng vẫn không do dự mà đi ra khỏi phủ. Ngay lúc đi đến chính viện nàng lại gặp phải Tần Diễm vừa ở bên ngoài quay về, thấy vậy Tần Diễm liền chau mày, "Sao vậy? Muốn ra ngoài ư?"
Tần Hoan gật đầu, "Phải, muội định đến cửa hàng xem thử."
Những cửa hàng của Tần Dật hiện tại đều do Tần Hoan quản lý, đây là chuyện cực kỳ bình thường, Tần Diễm gật đầu nhưng ngay lúc Tần Hoan bước đi thì hắn lại lên tiếng, "Cửu muội muội..."
Hắn vừa nói câu này thì Tần Hoan liền biết hắn muốn bày tỏ suy nghĩ của mình.
Tần Hoan nghi hoặc nhìn Tần Diễm, hắn mím môi rồi hất đầu về 1 hướng, ý bảo Tần Hoan đi sang hành lang bên cạnh nói chuyện.
Tần Hoan dời bước, "Tam ca định nói gì?"
Tần Diễm cười khổ, "Nghe nói phụ thân tìm muội nói chuyện?"
Tần Hoan cũng dở khóc dở cười, "Phải, chắc hẳn Tam ca cũng đã biết Đại bá phụ nói gì rồi."
Tần Diễm thở dài, "Cửu muội muội, muội có hiểu không?"
"Đương nhiên là hiểu." Tần Hoan gật đầu, "Gia nghiệp của Hầu phủ không phải tự dưng mà đến, huống hồ Bát tỷ tỷ hiện tại đã là Thái tử phi, trong chuyện này muội vẫn hiểu được đâu lợi đâu hại..."
Đáy mắt Tần Diễm càng lúc càng sáng trong, nhưng lời nói của Tần Hoan lại xoay chuyển, "Có điều muội cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi, có rất nhiều chuyện muội không có cách nào giải quyết, chuyện tranh đấu trên triều muội không hiểu nên trong phạm vi khả năng của mình, muội hy vọng nhìn được công lý cùng chính nghĩa.
"Công lý chính nghĩa... Nếu người ngoài nói câu này thì ta đúng là muốn cười nhạo, nhưng khi muội nói ra ta lại cảm thấy cực kỳ cảm động. Từ lúc nhìn thấy muội quay lại cứu Tần Tương lúc ở núi Vân Vụ, nhìn thấy muội hỗ trợ điều tra vụ Đại án vàng ròng thì ta đã hiểu rõ muội hoàn toàn không giống với những nữ tử khác. Muội luôn nói mình là nữ tử yếu đuối nhưng sâu thẳm trong tim muội luôn hướng đến người trong thiên hạ, phó thác sứ mệnh vì dân chúng. Có rất nhiều nam nhi trong triều đều không sánh được với muội..."
Tần Hoan bật cười, "Tam ca khen ngợi như vậy chính là định khen rồi chế nhạo hay sao?"
Thiếu gia lắc đầu, "Không, lập trường của ta và muội không giống nhau, trách nhiệm cũng vậy nên đương nhiên sẽ lựa chọn khác nhau." Tần Diễm bình tĩnh nhìn Tần Hoan giây lát, "Có điều ta hy vọng Cửu muội muội hiểu được nếu như đến một ngày sự việc không còn giải quyết được nữa thì trong Hầu phủ, bất kể là phụ thân hay ta đều phải đưa ra lựa chọn. Đến lúc đó Cửu muội muội đừng trách bọn ta."
Tần Diễm rất bình tĩnh, bởi vì bình tĩnh nên lời nói của hắn hoàn toàn không có ý uy hiếp.
Tần Hoan nhìn Tần Diễm, đáy lòng cũng hoàn toàn bình thản, Tần Thuật và Hồ thị giáo dục Tần Diễm cực kỳ tốt, chỉ là vì sao lại phải lựa chọn về phe Thái tử?
"Tam ca cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác sao?"
Tần Diễm hơi kinh ngạc, không ngờ được Tần Hoan lại hỏi như vậy, lời nói vừa rồi của hắn thật ra cũng không phải khách khí, hắn muốn nhắc nhở Tần Hoan 1 câu nên nói ra những lời có thể khiến cho Tần Hoan tức giận. Nhưng không ngờ nàng không những không giận mà lại còn hỏi ngược lại hắn câu này.
Tần Diễm bật cười, "Chẳng lẽ Cửu muội muội cảm thấy Thành vương Điện hạ là người thích hợp làm Thái tử hơn sao?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không đến giây phút cuối cùng thì ai cũng có thể trở thành Thái tử, Tam ca cho rằng Thái tử Điện hạ là người thích hợp nhất để chọn làm Thái tử nhưng liệu Tam ca có từng nghĩ từ trước đến nay ngôi vị Hoàng đế chưa bao giờ là ai phù hợp thì người đó lên ngồi sao?"
Biểu cảm của Tần Diễm lập tức thay đổi, "Cửu muội muội, lời này của muội..."
Tần Hoan nở nụ cười, mặt mày rực sáng, "Tam ca nhắc nhở muội 1 câu nên đương nhiên muội cũng nhắc nhở lại Tam ca 1 câu, Tam ca nghe xong rồi cứ suy nghĩ xem."
Tần Diễm mím môi muốn nói lại thôi, dường như hắn đã bị lời này của Tần Hoan làm cho lay động nên trong lòng cũng âm thầm lo lắng. Nếu so sánh thì sức ảnh hưởng từ lời nói của hắn lên Tần Hoan đã vơi đi rất nhiều, Tần Hoan cười, "Muội xuất phủ trước đây!"
Tần Diễm tùy tiện gật đầu, hắn nhìn bóng lưng rời đi của Tần Hoan thì trong lòng lại thêm 1 lần nữa thán phục. Thậm chí hắn còn nghi ngờ bản thân mình là Thế tử của Hầu phủ, trí tuệ suốt 20 năm nay vậy mà lại thua kém một tiểu cô nương có số phận lận đận là Tần Hoan đây.
Mà lời Tần Hoan vừa mới nói...
Tần Diễm lắc đầu, lập tức xua đuổi hết những lời nói của Tần Hoan vẫn quẩn quanh trong đầu ra ngoài.
Đã đưa ra lựa chọn thì bọn họ không có quyền hối hận nữa, mà cũng tuyệt đối sẽ không hối hận!
...
Tần Hoan lên xe ngựa đi thẳng đến tòa nhà phía Tây.
Dù gì thân phận của nàng cũng khá gây chú ý nên không thể lần nào nàng cũng đến Duệ Thân Vương phủ được.
Xe ngựa chạy về phía Tây dưới ánh chiều tà, xuyên qua phố xá náo nhiệt, rẽ ngang rẽ dọc trong phường Thường Lạc một lúc rồi đến tòa nhà nơi Hàn bá đang ở.
Tần Hoan vừa gõ cửa thì cửa đã mở ra, Nhị Bảo ló đầu ra nhìn thấy Tần Hoan đến thì đáy mắt lóe sáng lên sau đó liền khó xử mà cúi đầu, "Tiểu thư, khách đã đến đây khá lâu rồi."
Tần Hoan cười cười, lấy ra 2 mảnh bạc nhỏ đưa cho Nhị bảo rồi bước nhanh vào chính viện.
Hàn bá đang bê trà đi ra từ viện bên cạnh, nhìn thấy Tần Hoan lập tức hành lễ, Tần Hoan nhận lấy khay trà rồi nói, "Ta đi là được rồi, Hàn bá về nghỉ ngơi đi..."
Hàn bá liếc nhìn gian phòng, "Vậy được, tiểu thư có căn dặn gì thì cứ gọi lão nô."
Tần Hoan gật đầu rồi bê khay trà vào phòng, Yến Trì mặc áo bào đen đang đứng trước cửa sổ khoanh tay nhìn ra bên ngoài, khóe môi ẩn chứa nụ cười. Tần Hoan nhìn dáng vẻ này của hắn thì trong lòng liền buông lỏng, tang sự xong xuôi rồi, hắn đã tỉnh táo lại đôi chút, vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn, nàng giơ khay trà lên, "Hàn bá nấu trà ngon cho chàng đây!"
Yến Trì tiến lên nhận lấy khay trà, nhưng còn chưa lên tiếng thì Tần Hoan đã nói, "Vương Hàn nói hết rồi sao?"
Yến Trì gật đầu, "Đã nói cả rồi, Tống Hi Văn chết từ trong cung theo lệnh của Hoàng hậu. Người sau khi chết Hoàng hậu lệnh cho Chu Vu Thành đưa ra ngoài nên ông ta mới tìm đến Vương Hàn và 1 thái giám tên là Khang Nguyên Bác cùng nhau dùng cái cớ xuất cung mua đồ để đưa đi. Bọn Vương Hàn mang thi thể đến khe núi phía Tây Nam của núi Thê Ngô rồi chôn xuống."
Bàn tay châm trà của Tần Hoan khẽ dừng lại, Yến Trì nhìn thấy rõ ràng liền nheo mắt nhìn lên gương mặt bình tĩnh của Tần Hoan.
"Nàng đã biết trước rồi?"
Tần Hoan có chỗ ngoài ý muốn, nhưng chỉ ngoài ý muốn thôi vẫn chưa đủ.
Câu nói này của hắn giống như đã chứng thực được cái gì đó trong lòng nàng...
Tần Hoan đặt một ly trà tỏa hương ngào ngạt đến trước mặt hắn, "Lúc nghiệm thi ta có nhặt được một thứ lẽ ra không nên xuất hiện trong Tấn vương phủ. Bởi vậy ta cũng đã đoán được thi thể kia là do người ta chuyển đến đó."
Vẻ mặt Yến Trì lập tức biến đổi, Tần Hoan đã nghiệm thi khá lâu rồi nhưng nàng lại chưa bao giờ kể cho hắn phát hiện này.
Tần Hoan nói, "Điều này ta chưa hề nói cho ai cả, bởi khi nói ra thì chuyện sẽ trở nên phức tạp, ta chỉ muốn xác định thân phận của người này mà thôi..."
Yến Trì nói, "Ta đã phái người dẫn Vương Hàn đi tìm thi thể rồi."
Nếu tìm được thi thể thì người kia sẽ không phải là Tống Hi Văn, có lẽ chỉ là trùng hợp, chẳng qua chỉ có điểm tương tự với Tống Hi Văn mà thôi.
Nếu như vậy thì tính chất của vụ án lại thay đổi rồi.
Vẻ mặt Tần Hoan nặng nề hơn một chút, "Ta không nói manh mối này cho Trịnh Đại nhân biết vì ta muốn chứng thực thi thể đó có đúng là Tống Hi Văn không. Nếu như Vương Hàn tìm ra được thi thể thì cũng không quá ngạc nhiên.
Yến Trì nhấp 1 ngụm trà, sự nghi hoặc lập tức tràn ra trong mắt, Tần Hoan là người thế nào hắn cũng quá hiểu thấu rồi!
Vì để điều tra vụ án Tấn vương phủ, nàng lại bắt đầu giấu diếm manh mối tìm được khi nghiệm thi.
Yến Trì không phải người tuân theo công lý chính nghĩa, hắn chỉ một lần nữa phát hiện ra Tần Hoan coi vụ án của Tấn vương quan trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Bởi vậy, hắn lại bắt đầu suy nghĩ về động cơ của Tần Hoan.
Đặt ly trà xuống, Yến Trì vứt bỏ những tạp niệm này, "Điều này trước tiên chưa bàn tới vội, nếu thân phận của Tống Hi Văn được chứng thực thì người rối loạn nhất chính là Hoàng hậu. Thi thể rõ ràng đã bị xử lý ở chỗ khác, nhưng hôm nay lại xuất hiện trong Tấn vương phủ."
"Điều này có thể giải thích được vì sao Chu Vu Thành phải chết còn Vương Hàn lại phải rời khỏi Cấm vệ quân."
"Khang Nguyên Bác." Yến Trì nói xong liền trầm giọng, "Ta đã cho người đi điều ra, 3 ngày trước hắn đã ngã xuống giếng hoang trong dịch đình mà chết đuối rồi."
Vẻ mặt Tần Hoan lại trở nên uể oải, điều này nàng đã nghĩ đến ngay trong phút chốc rồi.
Vương Hàn là Cấm vệ quân, Cấm vệ quân đang yên lành trừ phi gặp phải bạo loạn ở trong cung chứ không thì không thể tùy tiện chết 1 cách ngoài ý muốn cả, mà trúng độc lại càng dễ bị nhìn thấu nên tốt nhất chính là lặng yên không tiếng động mà mất tích. Mặc dù cũng khá kỳ quái nhưng ít nhất không bị điều tra quá nghiêm trọng. Nhưng Khang Nguyên Bác lại không như vậy, trong mắt đám chủ tử thì thái giám chẳng khác gì trâu ngựa, nếu muốn tính mạng hắn thì dễ như trở bàn tay thôi.
Tần Hoan lên tiếng, "Khang Nguyên Bác đã chết, vậy thì chỉ còn lại mỗi mình Vương Hàn thôi."
Yến Trì nhìn Tần Hoan, "Nàng định làm thế nào?"
Đáy mắt Tần Hoan lại chớp lóe ánh sáng, nàng đang đấu tranh do dự, đôi tay siết chặt lấy tay vịn ghế, nàng hít vào 1 hơi rồi dường như hạ quyết tâm, "Ta muốn đưa hắn... giao cho Thành vương."
Yến Trì trầm mặc nhìn Tần Hoan, một lát sau mới gật đầu, "Được."
Trong đầu Tần Hoan nảy ra vô số dự định nhưng Thành vương là con báo manh động nhất, mục tiêu của hắn chỉ có 1 đó chính là Hoàng hậu và Đông cung. Vương Hàn xuất hiện thì đối với hắn mà nói giống hệt như một lưỡi đao tiện dụng, mà nói không chừng thì thanh đao này còn có thể xuyên thủng trái tim của Hoàng hậu và Đông cung.
Hơn nữa hiện tại Hoàng hậu đã rơi vào hoàn cảnh bị người khắp nơi bàn tán xôn xao...
Tần Hoan suy nghĩ rất nhiều về cả nàng và Hầu phủ, nhưng nàng không thể nghĩ ra một lý do nào để bỏ qua cho cơ hội lần này.
"Nàng đang kiêng kỵ Hầu phủ?" Yến Trì nắm lấy bàn tay đang siết chặt của nàng.
Tần Hoan cười khổ, "Có lẽ Đại bá phụ đã động sát tâm với ta rồi..."
Yến Trì nghĩ nghĩ rồi nói, "Cứ giao cho ta giải quyết."
Tần Hoan chau mày, Yến Trì nói tiếp, "Đúng lúc, ta cũng cần Thành vương giúp 1 chuyện."
Tần Hoan không biết Yến Trì có ý gì nhưng vẫn cực kỳ tin tưởng hắn mà gật đầu.
Nhìn vào mắt Yến Trì, nàng không cần suy nghĩ mà đã tin tưởng hắn trong vô thức, thậm chí ngay cả bí ẩn giấu kín trong sâu thẳm trái tim nàng cũng muốn ngoi lên rồi...
Vương Hàn nói 1 lèo, mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên trán.
Hắn không ngừng thở dốc, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Yến Trì, vẻ mặt Yến Trì vẫn luôn thâm trầm như nước.
"Vương Hàn." Bất thình lình Yến Trì lại lên tiếng.
Mới chỉ nói 1 câu đã gọi ra chính xác tên họ của hắn khiến cho Vương Hàn run rẩy cả người, không thể tin được.
Hắn chưa từng nói ra tên mình, nhưng Yến Trì trước mặt lại gọi chính xác không sai 1 chữ, đây rõ ràng là đã biết rõ thân phận của hắn. Cực hiển nhiên, đêm qua Yến Trì đã phái người đi điều tra về hắn! Như vậy cũng vừa hay!
"Vâng, tên tiểu nhân đúng là Vương Hàn, Điện hạ, tiểu nhân hoàn toàn không nói sai câu nào! Tuyệt đối không dám lừa gạt Điện hạ! Hoàng hậu nương nương đã xử tử Tống Hi Văn từ năm ngoái, thi thể chính là do tiểu nhân mang ra ngoài, lúc ấy ra ngoài chung với tiểu nhân còn có 1 công công trong cung nữa."
Yến Trì híp mắt lại nhìn Vương Hàn, Vương Hàn vội vàng nói tiếp, "Công công đó phụ trách mua sắm đồ cho nhà kho của Nội phủ, lúc ấy dùng danh nghĩa đi mua đồ của hắn mới đưa được thi thể ra ngoài. Người đó tên là... tên là Khang Nguyên Bác... Đúng vậy, chính là người này..."
Yến Trì nhìn thoáng qua Bạch Phong, Bạch Phong hiểu ý sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Lúc ngươi nhận được thi thể của Tống Hi Văn thì hắn chết thế nào?"
Yến Trì hỏi rất bình tĩnh, Vương Hàn hoàn toàn không dám coi thường, "Hắn... hắn bị đặt trong xe ngựa dùng để mua đồ mà mang ra khỏi cung, lúc đó người đã cứng rồi, y phục trên người cũng rách nát, có vết máu nhưng không nhiều lắm, mặt mày không có vết thương gì nên nhìn có vẻ ra đi cực kỳ bình thản. Lúc ấy ta không nhìn ra hắn chết thế nào, nhưng nghĩ lại cũng biết Ngự Trừng Ty có rất nhiều cách để người ta im hơi lặng tiếng mà chết đi..."
"Hoàng hậu đích thân thẩm vấn hắn?"
Vương Hàn lắc đầu, "Chuyện này tiểu nhân không biết, nhưng lúc đó Chu công công nói đây là mệnh lệnh của Hoàng hậu."
"Về sau ngươi chôn thi thể ở đâu, có còn nhớ không?"
Vương Hàn chau mày, tỏ ra hơi chần chừ, "Lúc ấy... lúc ấy là buổi tối, tiểu nhân chỉ nhớ rõ xe ngựa rời khỏi kinh thành liền đi thẳng đến núi Thê Ngô, sau đó lại tiến vào trong 1 khe núi. Tiểu nhân không nhớ rõ là đi hết bao lâu, trời đã tối đen nên đám người tiểu nhân có chút sợ hãi, chỉ tùy tiện đào 1 cái hố rồi chôn người xuống..."
Nghĩ đến chôn thi thể thì Vương Hàn không khỏi rùng mình 1 cái, đêm qua suýt chút nữa ngay cả hắn cũng bị chôn rồi.
"Hoàng hậu còn bảo ngươi làm việc gì khác nữa không?"
Vương Hàn lắc đầu, "Bình thường ta cũng chỉ báo cáo tin tức trong nội bộ Cấm vệ quân lên trên, chỉ có duy nhất chuyện liên quan đến Tấn vương này mới là cơ mật mà thôi. Sau đó Hoàng hậu cũng không giao phó cho việc gì khác."
Yến Trì nheo mắt, chuyện này đúng thật là kỳ lạ.
Hắn không tin Tần Hoan nghiệm ra sai người, nhưng thi thể tại sao lại xuất hiện trong hậu viện Tấn vương phủ? "Người đâu..."
Yến Trì gọi 1 tiếng, Bạch Phong lập tức bước từ bên ngoài vào, Yến Trì hất hất hàm, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh, "Phái vài người tối nay dẫn hắn đến núi Thê Ngô, xem có thể tìm được thi thể thật sự của Tống Hi Văn không."
Bạch Phong hiểu ý, lập tức đáp lời.
Yến Trì gật đầu, "Lui ra đi, tạm thời ngươi cứ yên tâm chờ trong Vương phủ."
Vương Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó lại dập đầu lần nữa rồi mới đứng dậy lui ra ngoài.
Trong lòng Yến Trì lại có thêm vài nghi vấn.
Tống Hi Văn là thị vệ bên cạnh Tấn vương, người này đã chết rồi nên ngay cả nhân chứng duy nhất làm chứng cho Tấn vương cũng không còn nữa. Trước đây hắn biến mất trong Ngự Trừng Ty nên Hình bộ và Đại Lý Tự cho rằng hắn không chịu nổi hình phạt nên đã chết rồi, nhưng cũng không hề điều tra sâu thêm. Nếu trước đây tra ra liên lụy đến Hoàng hậu thì chuyện này đã có hướng đi khác rồi.
Hoàng hậu giết Tống Hi Văn, vậy cái chết của Tấn vương liệu có phải cũng do Hoàng hậu gây ra?
Nhưng Tấn vương ngay lúc đó, cho dù có người trong triều ủng hộ thì cũng không thể tạo thành uy hiếp lớn cho Thái tử được!
Hoặc là nói Hoàng hậu vì để chặn đứng toàn bộ khả năng nên mới lợi dụng cơ hội này mà diệt trừ Tấn vương?
Dù sao thì trước mặt bao người, Tấn vương đã 'giết chết' Cẩn phi.
...
Lúc Tần Hoan nhận được tin tức thì trời cũng không còn sớm, nhưng nàng vẫn không do dự mà đi ra khỏi phủ. Ngay lúc đi đến chính viện nàng lại gặp phải Tần Diễm vừa ở bên ngoài quay về, thấy vậy Tần Diễm liền chau mày, "Sao vậy? Muốn ra ngoài ư?"
Tần Hoan gật đầu, "Phải, muội định đến cửa hàng xem thử."
Những cửa hàng của Tần Dật hiện tại đều do Tần Hoan quản lý, đây là chuyện cực kỳ bình thường, Tần Diễm gật đầu nhưng ngay lúc Tần Hoan bước đi thì hắn lại lên tiếng, "Cửu muội muội..."
Hắn vừa nói câu này thì Tần Hoan liền biết hắn muốn bày tỏ suy nghĩ của mình.
Tần Hoan nghi hoặc nhìn Tần Diễm, hắn mím môi rồi hất đầu về 1 hướng, ý bảo Tần Hoan đi sang hành lang bên cạnh nói chuyện.
Tần Hoan dời bước, "Tam ca định nói gì?"
Tần Diễm cười khổ, "Nghe nói phụ thân tìm muội nói chuyện?"
Tần Hoan cũng dở khóc dở cười, "Phải, chắc hẳn Tam ca cũng đã biết Đại bá phụ nói gì rồi."
Tần Diễm thở dài, "Cửu muội muội, muội có hiểu không?"
"Đương nhiên là hiểu." Tần Hoan gật đầu, "Gia nghiệp của Hầu phủ không phải tự dưng mà đến, huống hồ Bát tỷ tỷ hiện tại đã là Thái tử phi, trong chuyện này muội vẫn hiểu được đâu lợi đâu hại..."
Đáy mắt Tần Diễm càng lúc càng sáng trong, nhưng lời nói của Tần Hoan lại xoay chuyển, "Có điều muội cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi, có rất nhiều chuyện muội không có cách nào giải quyết, chuyện tranh đấu trên triều muội không hiểu nên trong phạm vi khả năng của mình, muội hy vọng nhìn được công lý cùng chính nghĩa.
"Công lý chính nghĩa... Nếu người ngoài nói câu này thì ta đúng là muốn cười nhạo, nhưng khi muội nói ra ta lại cảm thấy cực kỳ cảm động. Từ lúc nhìn thấy muội quay lại cứu Tần Tương lúc ở núi Vân Vụ, nhìn thấy muội hỗ trợ điều tra vụ Đại án vàng ròng thì ta đã hiểu rõ muội hoàn toàn không giống với những nữ tử khác. Muội luôn nói mình là nữ tử yếu đuối nhưng sâu thẳm trong tim muội luôn hướng đến người trong thiên hạ, phó thác sứ mệnh vì dân chúng. Có rất nhiều nam nhi trong triều đều không sánh được với muội..."
Tần Hoan bật cười, "Tam ca khen ngợi như vậy chính là định khen rồi chế nhạo hay sao?"
Thiếu gia lắc đầu, "Không, lập trường của ta và muội không giống nhau, trách nhiệm cũng vậy nên đương nhiên sẽ lựa chọn khác nhau." Tần Diễm bình tĩnh nhìn Tần Hoan giây lát, "Có điều ta hy vọng Cửu muội muội hiểu được nếu như đến một ngày sự việc không còn giải quyết được nữa thì trong Hầu phủ, bất kể là phụ thân hay ta đều phải đưa ra lựa chọn. Đến lúc đó Cửu muội muội đừng trách bọn ta."
Tần Diễm rất bình tĩnh, bởi vì bình tĩnh nên lời nói của hắn hoàn toàn không có ý uy hiếp.
Tần Hoan nhìn Tần Diễm, đáy lòng cũng hoàn toàn bình thản, Tần Thuật và Hồ thị giáo dục Tần Diễm cực kỳ tốt, chỉ là vì sao lại phải lựa chọn về phe Thái tử?
"Tam ca cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác sao?"
Tần Diễm hơi kinh ngạc, không ngờ được Tần Hoan lại hỏi như vậy, lời nói vừa rồi của hắn thật ra cũng không phải khách khí, hắn muốn nhắc nhở Tần Hoan 1 câu nên nói ra những lời có thể khiến cho Tần Hoan tức giận. Nhưng không ngờ nàng không những không giận mà lại còn hỏi ngược lại hắn câu này.
Tần Diễm bật cười, "Chẳng lẽ Cửu muội muội cảm thấy Thành vương Điện hạ là người thích hợp làm Thái tử hơn sao?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không đến giây phút cuối cùng thì ai cũng có thể trở thành Thái tử, Tam ca cho rằng Thái tử Điện hạ là người thích hợp nhất để chọn làm Thái tử nhưng liệu Tam ca có từng nghĩ từ trước đến nay ngôi vị Hoàng đế chưa bao giờ là ai phù hợp thì người đó lên ngồi sao?"
Biểu cảm của Tần Diễm lập tức thay đổi, "Cửu muội muội, lời này của muội..."
Tần Hoan nở nụ cười, mặt mày rực sáng, "Tam ca nhắc nhở muội 1 câu nên đương nhiên muội cũng nhắc nhở lại Tam ca 1 câu, Tam ca nghe xong rồi cứ suy nghĩ xem."
Tần Diễm mím môi muốn nói lại thôi, dường như hắn đã bị lời này của Tần Hoan làm cho lay động nên trong lòng cũng âm thầm lo lắng. Nếu so sánh thì sức ảnh hưởng từ lời nói của hắn lên Tần Hoan đã vơi đi rất nhiều, Tần Hoan cười, "Muội xuất phủ trước đây!"
Tần Diễm tùy tiện gật đầu, hắn nhìn bóng lưng rời đi của Tần Hoan thì trong lòng lại thêm 1 lần nữa thán phục. Thậm chí hắn còn nghi ngờ bản thân mình là Thế tử của Hầu phủ, trí tuệ suốt 20 năm nay vậy mà lại thua kém một tiểu cô nương có số phận lận đận là Tần Hoan đây.
Mà lời Tần Hoan vừa mới nói...
Tần Diễm lắc đầu, lập tức xua đuổi hết những lời nói của Tần Hoan vẫn quẩn quanh trong đầu ra ngoài.
Đã đưa ra lựa chọn thì bọn họ không có quyền hối hận nữa, mà cũng tuyệt đối sẽ không hối hận!
...
Tần Hoan lên xe ngựa đi thẳng đến tòa nhà phía Tây.
Dù gì thân phận của nàng cũng khá gây chú ý nên không thể lần nào nàng cũng đến Duệ Thân Vương phủ được.
Xe ngựa chạy về phía Tây dưới ánh chiều tà, xuyên qua phố xá náo nhiệt, rẽ ngang rẽ dọc trong phường Thường Lạc một lúc rồi đến tòa nhà nơi Hàn bá đang ở.
Tần Hoan vừa gõ cửa thì cửa đã mở ra, Nhị Bảo ló đầu ra nhìn thấy Tần Hoan đến thì đáy mắt lóe sáng lên sau đó liền khó xử mà cúi đầu, "Tiểu thư, khách đã đến đây khá lâu rồi."
Tần Hoan cười cười, lấy ra 2 mảnh bạc nhỏ đưa cho Nhị bảo rồi bước nhanh vào chính viện.
Hàn bá đang bê trà đi ra từ viện bên cạnh, nhìn thấy Tần Hoan lập tức hành lễ, Tần Hoan nhận lấy khay trà rồi nói, "Ta đi là được rồi, Hàn bá về nghỉ ngơi đi..."
Hàn bá liếc nhìn gian phòng, "Vậy được, tiểu thư có căn dặn gì thì cứ gọi lão nô."
Tần Hoan gật đầu rồi bê khay trà vào phòng, Yến Trì mặc áo bào đen đang đứng trước cửa sổ khoanh tay nhìn ra bên ngoài, khóe môi ẩn chứa nụ cười. Tần Hoan nhìn dáng vẻ này của hắn thì trong lòng liền buông lỏng, tang sự xong xuôi rồi, hắn đã tỉnh táo lại đôi chút, vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn, nàng giơ khay trà lên, "Hàn bá nấu trà ngon cho chàng đây!"
Yến Trì tiến lên nhận lấy khay trà, nhưng còn chưa lên tiếng thì Tần Hoan đã nói, "Vương Hàn nói hết rồi sao?"
Yến Trì gật đầu, "Đã nói cả rồi, Tống Hi Văn chết từ trong cung theo lệnh của Hoàng hậu. Người sau khi chết Hoàng hậu lệnh cho Chu Vu Thành đưa ra ngoài nên ông ta mới tìm đến Vương Hàn và 1 thái giám tên là Khang Nguyên Bác cùng nhau dùng cái cớ xuất cung mua đồ để đưa đi. Bọn Vương Hàn mang thi thể đến khe núi phía Tây Nam của núi Thê Ngô rồi chôn xuống."
Bàn tay châm trà của Tần Hoan khẽ dừng lại, Yến Trì nhìn thấy rõ ràng liền nheo mắt nhìn lên gương mặt bình tĩnh của Tần Hoan.
"Nàng đã biết trước rồi?"
Tần Hoan có chỗ ngoài ý muốn, nhưng chỉ ngoài ý muốn thôi vẫn chưa đủ.
Câu nói này của hắn giống như đã chứng thực được cái gì đó trong lòng nàng...
Tần Hoan đặt một ly trà tỏa hương ngào ngạt đến trước mặt hắn, "Lúc nghiệm thi ta có nhặt được một thứ lẽ ra không nên xuất hiện trong Tấn vương phủ. Bởi vậy ta cũng đã đoán được thi thể kia là do người ta chuyển đến đó."
Vẻ mặt Yến Trì lập tức biến đổi, Tần Hoan đã nghiệm thi khá lâu rồi nhưng nàng lại chưa bao giờ kể cho hắn phát hiện này.
Tần Hoan nói, "Điều này ta chưa hề nói cho ai cả, bởi khi nói ra thì chuyện sẽ trở nên phức tạp, ta chỉ muốn xác định thân phận của người này mà thôi..."
Yến Trì nói, "Ta đã phái người dẫn Vương Hàn đi tìm thi thể rồi."
Nếu tìm được thi thể thì người kia sẽ không phải là Tống Hi Văn, có lẽ chỉ là trùng hợp, chẳng qua chỉ có điểm tương tự với Tống Hi Văn mà thôi.
Nếu như vậy thì tính chất của vụ án lại thay đổi rồi.
Vẻ mặt Tần Hoan nặng nề hơn một chút, "Ta không nói manh mối này cho Trịnh Đại nhân biết vì ta muốn chứng thực thi thể đó có đúng là Tống Hi Văn không. Nếu như Vương Hàn tìm ra được thi thể thì cũng không quá ngạc nhiên.
Yến Trì nhấp 1 ngụm trà, sự nghi hoặc lập tức tràn ra trong mắt, Tần Hoan là người thế nào hắn cũng quá hiểu thấu rồi!
Vì để điều tra vụ án Tấn vương phủ, nàng lại bắt đầu giấu diếm manh mối tìm được khi nghiệm thi.
Yến Trì không phải người tuân theo công lý chính nghĩa, hắn chỉ một lần nữa phát hiện ra Tần Hoan coi vụ án của Tấn vương quan trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Bởi vậy, hắn lại bắt đầu suy nghĩ về động cơ của Tần Hoan.
Đặt ly trà xuống, Yến Trì vứt bỏ những tạp niệm này, "Điều này trước tiên chưa bàn tới vội, nếu thân phận của Tống Hi Văn được chứng thực thì người rối loạn nhất chính là Hoàng hậu. Thi thể rõ ràng đã bị xử lý ở chỗ khác, nhưng hôm nay lại xuất hiện trong Tấn vương phủ."
"Điều này có thể giải thích được vì sao Chu Vu Thành phải chết còn Vương Hàn lại phải rời khỏi Cấm vệ quân."
"Khang Nguyên Bác." Yến Trì nói xong liền trầm giọng, "Ta đã cho người đi điều ra, 3 ngày trước hắn đã ngã xuống giếng hoang trong dịch đình mà chết đuối rồi."
Vẻ mặt Tần Hoan lại trở nên uể oải, điều này nàng đã nghĩ đến ngay trong phút chốc rồi.
Vương Hàn là Cấm vệ quân, Cấm vệ quân đang yên lành trừ phi gặp phải bạo loạn ở trong cung chứ không thì không thể tùy tiện chết 1 cách ngoài ý muốn cả, mà trúng độc lại càng dễ bị nhìn thấu nên tốt nhất chính là lặng yên không tiếng động mà mất tích. Mặc dù cũng khá kỳ quái nhưng ít nhất không bị điều tra quá nghiêm trọng. Nhưng Khang Nguyên Bác lại không như vậy, trong mắt đám chủ tử thì thái giám chẳng khác gì trâu ngựa, nếu muốn tính mạng hắn thì dễ như trở bàn tay thôi.
Tần Hoan lên tiếng, "Khang Nguyên Bác đã chết, vậy thì chỉ còn lại mỗi mình Vương Hàn thôi."
Yến Trì nhìn Tần Hoan, "Nàng định làm thế nào?"
Đáy mắt Tần Hoan lại chớp lóe ánh sáng, nàng đang đấu tranh do dự, đôi tay siết chặt lấy tay vịn ghế, nàng hít vào 1 hơi rồi dường như hạ quyết tâm, "Ta muốn đưa hắn... giao cho Thành vương."
Yến Trì trầm mặc nhìn Tần Hoan, một lát sau mới gật đầu, "Được."
Trong đầu Tần Hoan nảy ra vô số dự định nhưng Thành vương là con báo manh động nhất, mục tiêu của hắn chỉ có 1 đó chính là Hoàng hậu và Đông cung. Vương Hàn xuất hiện thì đối với hắn mà nói giống hệt như một lưỡi đao tiện dụng, mà nói không chừng thì thanh đao này còn có thể xuyên thủng trái tim của Hoàng hậu và Đông cung.
Hơn nữa hiện tại Hoàng hậu đã rơi vào hoàn cảnh bị người khắp nơi bàn tán xôn xao...
Tần Hoan suy nghĩ rất nhiều về cả nàng và Hầu phủ, nhưng nàng không thể nghĩ ra một lý do nào để bỏ qua cho cơ hội lần này.
"Nàng đang kiêng kỵ Hầu phủ?" Yến Trì nắm lấy bàn tay đang siết chặt của nàng.
Tần Hoan cười khổ, "Có lẽ Đại bá phụ đã động sát tâm với ta rồi..."
Yến Trì nghĩ nghĩ rồi nói, "Cứ giao cho ta giải quyết."
Tần Hoan chau mày, Yến Trì nói tiếp, "Đúng lúc, ta cũng cần Thành vương giúp 1 chuyện."
Tần Hoan không biết Yến Trì có ý gì nhưng vẫn cực kỳ tin tưởng hắn mà gật đầu.
Nhìn vào mắt Yến Trì, nàng không cần suy nghĩ mà đã tin tưởng hắn trong vô thức, thậm chí ngay cả bí ẩn giấu kín trong sâu thẳm trái tim nàng cũng muốn ngoi lên rồi...
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.