[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 678: Gia sản
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì chính bản thân Tần Hoan cũng kinh ngạc.
Đó là bí mật nàng ẩn sâu trong lòng, một khi nói ra chính là chuyện long trời lở đất, sao nàng lại có thể nảy ra ý định như vậy được? Tần Hoan rất nhanh liền cụp mắt xuống, ngay cả hô hấp cũng không ổn định lại được.
Yến Trì lập tức phát hiện ra nàng khác thường, "Nàng sao thế?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không có gì, chỉ đang nghĩ nếu giao Vương Hàn ra thì tính mạng hắn cũng rơi vào tay Thành vương, con người Thành vương mặc dù không thể nói là đại gian đại ác, cũng có chút nhân nghĩa nhưng hôm nay hắn có thể bán đứng Hoàng hậu thì ngày mai cũng có thể bán đứng chúng ta, cứ giao người suông cho hắn cũng thật sự không ổn."
Yến Trì cười, "Nàng yên tâm, việc này ta sẽ xử lý tốt."
Giọng nói Yến Trì vừa trầm thấp vừa cực kỳ ôn hòa, Tần Hoan ngước mắt lên nhìn hắn, thật sự không thể tưởng tượng ra được người này chính là Ma vương bách chiến bách thắng ở Sóc Tây. Hắn nói hắn sẽ xử lý tốt thì trong lòng nàng thật sự an tâm. Lúc ở Cẩm Châu nàng cực kỳ đề phòng hắn, nhưng hiện tại bất càng lúc nàng lại càng tín nhiệm hắn trong vô thức, thậm chí còn ỷ lại vào hắn.
Chuyện này đối với nàng mà nói thật sự rất hiếm thấy.
Tần Hoan khẽ nói, "Chàng có cảm thấy ta cực kỳ quái lạ không?"
Tần Hoan nghĩ đến trước đây nàng trị bệnh cứu người, nghiệm thi phá án, tâm địa từ bi tin cậy công lý, nhưng hôm nay nàng đẩy Vương Hàn ra, lại che giấu manh mối về thi hài trong Tấn vương phủ, đây không phải là phong cách thường thấy của nàng.
Đáy mắt sâu thẳm của Yến Trì hiện lên một tia sáng sắc bén, "Ta đại khái đoán được tâm nguyện của nàng là gì, nàng muốn điều tra rõ ràng vụ án của Tấn vương, muốn biết Thẩm Nghị có phải bị oan hay không, nếu có thể thì nàng còn muốn lật lại bản án cho ông ta."
Khả năng này ngay vào thời điểm Triệu Tấn xuất hiện thì Yến Trì đã nghĩ đến rồi.
Chẳng qua nguyên nhân sâu xa ẩn giấu bên trong thì Tần Hoan chưa bao giờ nhắc đến, còn Yến Trì lại hoàn toàn không tìm ra bất cứ dấu vết nào.
Bốn năm trước nàng đến Cẩm Châu, tức là tận sau khi nàng rời khỏi rồi thì Thẩm Nghị mới vào kinh thành làm quan, cho dù nói 2 người từng ngẫu nhiên gặp nhau ở kinh thành cũng là chuyện không thể nào. Trong suốt mấy năm ở kinh thành Thẩm Nghị cũng không hề đi xuống phía Nam.
Mà trước đó Thẩm Nghị cũng chỉ nhập kinh vài lần không tính là nhiều, thời điểm đó chẳng qua Tần Hoan vẫn chỉ là 1 tiểu nha đầu mà thôi.
Như vậy mối liên hệ giữa 2 người nằm ở chỗ nào đây?
Mối liên hệ này sâu đến mức khiến cho nàng sẵn sàng mạo hiểm cả tính mạng của mình!
Yến Trì nhìn vào mắt Tần Hoan, "Chỉ là ta không hiểu vì sao nàng phải làm vậy."
Tần Hoan giật giật khóe môi muốn nói lại thôi, "Phải, ta muốn biết Thẩm Đại nhân có phải bị oan hay không, nếu đúng vậy thì ta còn muốn lật lại bản án cho ông ấy. Còn về nguyên nhân... có lẽ 1 ngày nào đó ta sẽ nói ra, nhưng hiện tại vẫn chưa thể..."
Yến Trì nghiêm túc nhìn nàng, "Nàng có nói với ai khác không?"
Tần Hoan ngạc nhiên, "Đương nhiên không! Cho dù đến 1 ngày nói cho chàng biết thì ta cũng tuyệt đối không nói với ai khác cả." Nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, "Nếu hỏi trên đời có thể có bao nhiêu người biết được nguyên do này thì cũng chỉ có 1 người, người đó chắc chắn phải là chàng."
Nghe thấy vậy thì khóe môi Yến Trì lại cong lên, hắn nhún vai, "Vậy ta cũng yên tâm."
Tần Hoan lập tức dở khóc dở cười, chăng lẽ hắn cho rằng nàng sẽ nói với những người khác hay sao?
Yến Trì không phải người phải truy tìm nguồn gốc đến cùng, hắn cũng không phải công tử lớn lên trong nhung lụa, ở Sóc Tây nếu chỉ nói tràn ngập nguy hiểm không thôi thì chưa đủ. Hắn hiểu được trên đời có rất nhiều việc không cần phải điều tra nguyên nhân, giống như vì sao giặc Nhung lại luôn coi Đại Chu là kẻ địch suốt bao nhiêu thế hệ? Còn có những bộ lạc không phải người Nhung nhưng vì sao vừa sinh ra đã ôm nặng mối hận với Đại Chu?
Nếu như từng chuyện đều phải hỏi rõ nguyên nhân thì mũi thương của hắn sẽ chậm đi rất nhiều, sao có thể ngăn cản được thiên quân vạn mã của kẻ địch?
Nhưng hắn lại muốn xác định được địa vị của bản thân mình trong lòng Tần Hoan, đây mới là điều quan trọng nhất.
Trong lòng Tần Hoan ẩn giấu điều gì có thể không nói với hắn, nhưng nàng không thể nói cho người khác biết được... Trong mối quan hệ thân cận giữa 2 người, có đôi khi cần phải thể hiện ra những chuyện người khác không thể nhưng ngươi lại có thể, nhất là loại bí ẩn kỳ lạ khó lường cũng như khó mở miệng này.
Yến Trì hài lòng, "Được, đúng lúc ta cũng muốn xem thử vụ án của Tấn vương năm ngoái rốt cuộc thì ẩn chứa bí mật gì. Mặc kệ liên quan đến Thái tử hay Thành vương hay là người nào khác thì có lẽ cũng có liên quan đến biến cố của phụ vương ở Sóc Tây."
Đáy lòng Tần Hoan trĩu nặng, "Chàng muốn nói..."
"Trong triều đình rút dây động rừng, chuyện của phụ vương rốt cuộc thì xuất phát từ tay của người nào ta vẫn chưa thể khẳng định được, có lẽ đều có liên quan đến Thái tử và Thành vương."
Dứt lời Yến Trì lại trầm giọng nói tiếp, "Vụ án này đã khiến cho Hoàng hậu hoảng sợ, nàng cần phải cận thận."
Vẻ mặt Tần Hoan thoáng nhu hòa, "Ta hiểu, cho nên mới muốn để cho Thành vương ra mặt."
Nghĩ đến Thành vương thì đôi mắt Yến Trì lại trầm lắng, cái chết của Tống Hi Văn có liên quan đến Hoàng hậu, vậy thì Đông cung chắc chắn cũng không sạch sẽ. Mà Thành vương muốn nắm chắc cơ hội để cắn chết người Đông cung, nếu Đông cung rớt đài thì chẳng phải sẽ là Thành vương ngồi lên vị trí kia hay sao?
Yến Trì không cảm thấy đây là một kết cục tốt, nhưng mà nhìn chư vị Hoàng tử, liệu có người khiến cho hắn kính phục và hài lòng không?
Hắn âm thầm lắc đầu, thậm chí còn khinh thường mà hừ lạnh 1 cái.
Không có, không có bất cứ kẻ nào khiến cho hắn tình nguyện phục tùng cả.
Nếu nói ra thì chỉ có Tấn vương trước đây, trí tuệ cùng sự nho nhã chính trực toát ra trên người hắn khiến cho Yến Trì có chút tán thưởng, nhưng nếu nhắc đến 2 chữ 'phục tùng' thì ngay cả Tấn vương cũng không thể.
Đột nhiên Yến Trì cảm thấy phẫn uất và thê lương, đó chính là uy nghiêm của Hoàng gia...
Cho dù ngồi vào vị trí kia đúng là một kẻ giá áo túi cơm thì ngươi cũng vẫn phải quỳ xuống trước mặt hắn.
Nếu chỉ như vậy thì hắn cũng chấp nhận, dù sao có những người trời sinh ra đã ngu xuẩn cho nên ngu đần không phải là lỗi của kẻ đó. Nhưng nếu ngai vàng kia đã khiến cho phụ vương hắn phải bỏ mạng thì cho dù kẻ ngồi trên đó có là ông trời thì Yến Trì hắn cũng sẽ không quan tâm chữ 'chấp nhận' kia viết thế nào nữa.
Nghĩ đến đây Yến Trì lại nói, "Chuyện của Vương Hàn, ngày mai ta sẽ đích thân đi tìm Thành vương, nàng cứ coi như không biết là được. Nhưng nếu Thành vương thật sự muốn cắn chết Đông cung thì có lẽ Tần Thuật vẫn sẽ giận cá chém thớt lên đầu nàng."
Tần Hoan gật đầu, "Chàng yên tâm, ta đã chuẩn bị tâm lý."
Yến Trì nhìn Tần Hoan rồi bất thình lình lên tiếng, "Đột nhiên ta cảm thấy hôn kỳ hơi muộn rồi."
Tần Hoan nghi hoặc, Yến Trì lại nói tiếp, "Để nàng ở trong Hầu phủ ta hơi lo lắng."
Tần Hoan trợn trừng mắt sau đó lập tức bật cười, "Mấy hôm trước đúng là Đại bá phụ có gọi ta đến nói chuyện..."
Yến Trì nhíu mày, "Ông ta muốn nàng làm gì?"
"Muốn ta phủ định kết quả nghiệm thi trước đây, sau đó nói thi thể kia không phải là Tống Hi Văn. Trước kia ta còn tưởng ông ta muốn ta làm vậy là vì cái gì, nhưng hiện tại đã hiểu được, Tống Hi Văn đúng thật là do Hoàng hậu giết chết, trên đời này tốt nhất đừng xuất hiện cái tên Tống Hi Văn nữa... Lúc đó ta từ chối, vẻ mặt ông ta rất khó coi, có điều cũng không nói thêm cái gì."
Yến Trì càng nhíu chặt mày, "Ông ta đường đường là Trung Dũng hầu, vậy mà lại sai khiến nàng làm chuyện đó?"
Tần Hoan thấy hắn càng lúc càng thịnh nộ lên vội vàng vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, "Chàng ngẫm lại đi, Bát tỷ tỷ là Thái tử phi, không nói chuyện Thái tử có thể mang đến bao nhiêu quyền thế cho Hầu phủ, mà chỉ vì mỗi hạnh phúc của Bát tỷ tỷ thôi thì bọn họ cũng chỉ có thể toàn lực mà ủng hộ Thái tử."
Yến Trì nhìn đôi mắt trong suốt như suối của Tần Hoan liền lập tức nhớ đến suy nghĩ khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi của Yến Triệt, bởi vậy hắn lập tức ôm Tần Hoan vào trong lòng. Tâm tư kia của Yến Triệt mặc dù Tần Hoan không nhìn ra nhưng hắn là nam nhân, hắn có thể nhìn thấu toàn bộ!
Đột nhiên Yến Trì cảm thấy quyết định đích thân ra mặt đi tìm Thành vương ban nãy của mình là cực kỳ sáng suốt.
Tần Hoan bị ôm đột ngột như vậy liền hơi giật mình, nàng cảm thấy cảm xúc của Yến Trì bỗng nhiên dao động, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng nhưng không hiểu rốt cuộc là vì sao, "Chàng yên tâm, dù gì ta cũng là người của Tần thị, ông ấy có thế nào chăng nữa cũng chỉ là âm thầm tức giận thôi chứ thật ra cũng không có gì. Vừa rồi ta nói ông ta động sát tâm cũng chỉ là nói đùa mà thôi, ông ta không thể tùy tiện động vào ta được."
Đương nhiên rồi, hiện giờ dù gì Tần Hoan cũng treo trên người tước vị Vĩnh Từ Quận chúa, cũng không kém bao nhiêu so với Hầu tước. Cho dù nàng không có thực quyền thì cũng đã có Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa cùng yêu thương nên Tần Thuật không dám làm gì cả.
Yến Trì nắm tay nàng rồi nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Lúc Tần Hoan nghiệm thi thì lạnh lùng vô cảm, nhưng eo nàng chẳng đủ 1 vòng tay, 2 tay cũng mềm mại như không có xương vậy. Đừng nói có người dùng võ lực tổn thương nàng mà ngay cả Tần Thuật trợn mắt nhìn nàng hắn cũng cảm thấy đau lòng. Cộng thêm hắn nhìn từ trên xuống dưới Tần Hoan chỗ nào cũng đều cực kỳ cuốn hút, đột nhiên hắn cảm thấy tâm tư của tên Yến Triệt kia có lẽ sẽ không hề vơi đi chỉ vì cưới Tần Triều Vũ về. Bởi vậy lửa giận trong lòng hắn càng dâng lên cao!
Ban đầu trước khi hắn về kinh, phụ vương đã dặn dò hắn rất kỹ, hắn hiểu được ý của người, mặc dù bọn họ vẫn luôn giết người không chớp mắt ở Sóc Tây nhưng hướng gió trong triều đã trở nên bất lợi đối với Duệ Thân Vương phủ rồi. Hắn luôn hiểu phải biết phòng thân, vì thế sau khi hồ kinh ngoại trừ đánh Phùng Chương 1 trận thì có thể nói hắn cực kỳ kiềm chế và quy củ.
Nhưng sự thật đã chứng minh, phụ vương hắn đã xem nhẹ sự hiểm ác của lòng người rồi.
Mà toàn bộ sự kiềm chế giấu mình của hắn gần như đã tiêu tốn hết ngay thời điểm nhận được tin phụ vương bỏ mình rồi.
Từng cái gông cùm xiềng xích nặng nề mà Duệ Thân Vương đặt lên trên người hắn cũng bị hắn tháo dỡ và bóp nát toàn bộ, hiện tại hắn lại phát hiện ra tâm huyết trong mình dường như đã quay lại với thời điểm hắn còn ở Sóc Tây.
"Yến Trì? Ta nói thật đó..."
Ánh mắt Yến Trì u ám không ổn định khiến cho trong lòng Tần Hoan hơi bất an, nàng không khỏi gọi lên 1 tiếng.
Yến Trì khôi phục lại tinh thần rồi lập tức đè ép cơn thịnh nộ xuống đáy lòng, hắn cất giọng bình tĩnh nhưng vẫn hơi nham hiểm, "Hôn kỳ thật sự định ra quá muộn rồi..."
Tần Hoan, "..."
"Hiện tại đi tìm Hoàng tổ mẫu cũng không biết có còn kịp hay không..."
Yến Trì nói cực kỳ nghiêm túc!
Tần Hoan đẩy hắn ra rồi dở khóc dở cười nói, "Chàng làm sao thế? Đại bá phụ sẽ không thật sự đuổi ta ra ngoài, huống hồ ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, tương lai tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh không có nhà để về."
Yến Trì nheo đôi mắt phượng, "Nàng làm gì rồi? Sao ta lại không biết?"
Tần Hoan đảo mắt, nàng kể lại những gì mình căn dặn Hàn Đống, Yến Trì nghe xong thì vẻ mặt lại trở nên kỳ quái, "Sao nàng không đến tìm ta? Chuyện làm ăn trong tay của Hàn Đống là do Tần Thuật quản lý rất nhiều năm rồi, nàng cho rằng nàng động tay động chân đến sản nghiệp này thì ông ta sẽ không biết sao?"
Tần Hoan do dự giây lát, nàng đã nghĩ đến điều này nhưng nàng lại không có cách nào tốt hơn cả.
Lời Tần Thuật nói hôm đó đã khiến cho nàng tỉnh ra, nàng không phải con ruột của phu thê Tần Thuật, trước đây Tần Tương đã bị đuổi ra ngoài chỉ vì 1 câu nói của Tần Thuật, tương lai nàng cũng có khả năng sẽ y như vậy. Sản nghiệp của Nhị phòng nàng vốn dĩ không muốn động đến, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nàng cũng chẳng có của cải gì thật sự cả nên mới tính toán lại 1 chút việc làm ăn của Nhị phòng, tránh cho đến lúc thật sự trở thành một kẻ lưu lạc không có nhà để về.
"Ta... Nhưng mà Duệ Thân Vương phủ..."
Tần Hoan không biết thật sự thì Duệ Thân Vương phủ có gia nghiệp thế nào, Duệ Thân Vương cả đời chinh chiến ở Sóc Tây, còn Yến Trì cũng không ở kinh thành quá lâu!
Yến Trì vừa nhìn liền hiểu Tần Hoan đang nghĩ gì, trong mắt hắn có vẻ cực kỳ phức tạp, tựa như thấy được suy nghĩ của Tần Hoan quá mức ngây thơ nên liền thở dài, "Ta sẽ bảo Bạch Phong an bài, xong xuôi rồi sẽ giao cho Bạch Anh."
Tần Hoan mấp máy môi, mãi một lúc sau mới gật đầu, "Vậy... được."
Vẻ mặt Yến Trì liền trở nên thoải mái, hắn đặt cằm mình lên trên vai nàng, tay cũng không nhịn được mà kéo Tần Hoan sát về người mình. Ánh mắt Tần Hoan liên tục nhìn ra ngoài cửa, mặc dù cửa đóng lại rồi nhưng biết đâu có sẽ người bất chợt đẩy cửa vào, "Chàng..."
"Đừng nhúc nhích, để ta ôm 1 lát..."
Tần Hoan giật giật khóe môi, nàng không đẩy hắn ra nữa mặc cho hắn ôm chặt lấy mình, đột nhiên Tần Hoan cảm thấy sau gáy mình vừa nóng lại vừa ẩm ướt, có cái gì ấm ấm mềm mềm lướt qua gáy nàng sau đó liền nhói đau. Tần Hoan xuýt xoa, vẻ mặt cũng lập tức đỏ ửng phải đẩy hắn ra thật xa. Yến Trì ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt đỏ sắp rỉ máu của nàng liền cười ngày 1 tươi hơn. Tần Hoan muốn giơ tay lên đánh người nhưng nhìn thấy nụ cười này của hắn thì lập tức tiêu biến hết toàn bộ xấu hổ và giận dữ. Nàng chỉ thầm nghĩ đã rất lâu không nhìn thấy được nụ cười này của hắn...
Mới chỉ thất thần giây lát, Yến Trì liền cầm tay nàng, "Đến đánh đi..."
Tần Hoan phục hồi lại tinh thần, nàng hừ lạnh 1 tiếng rồi mở tròn mắt ra lườm hắn sau đó tránh xa khỏi Yến Trì mà xoa xoa gáy mình. Nàng không thể tin được hắn vừa cắn nàng 1 cái, ngoại trừ đau đớn lại còn cảm giác hơi tê tê, hơn nữa lúc sự ấm nóng của hắn vừa trượt qua...
Tần Hoan nhìn vào hàm răng gian xảo của hắn, vẻ mặt càng lúc càng đỏ lên.
"Chàng... còn ra thể thống gì?"
Tần Hoan yếu ớt trách móc 1 câu, không những không dọa được mà ai ngược lại còn cực kỳ quyến rũ.
Yến Trì lại vạch cổ áo mình ra, "Vậy ta đền cho nàng?"
Trên gương mặt tuấn tú của Yến Trì vừa có vẻ mong chờ lại vừa như chọc tức, Tần Hoan bị đùa giỡn đến mức tức giận cực điểm nên hoàn toàn không chịu yếu thế. Nhìn Yến Trì vạch cổ mình ra rồi nhe răng cười, ngay lúc hắn nghĩ rằng nàng sẽ thật sự nhào lên cắn hắn 1 cái thì nàng lại cúi xuống cắn lên mu bàn tay hắn. Yến Trì da thô thịt cứng, căn bản không cảm thấy chút đau đớn nào mà chỉ thấy ấm áp, ướt ướt rơi lên mu bàn tay mình. Hắn lập tức thấy dưới bụng mình nóng lên, nhưng vẫn còn chưa hưởng thụ xong thì nàng đã cắn 1 cái rồi buông ra, trên mu bàn tay hắn hiện lên 1 dấu răng mờ mờ.
Yến Trì không nhíu mày lấy 1 cái, hắn chỉ sợ răng nàng đau mà thôi, hắn nhìn lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng rồi nhịn không được mà nuốt nước bọt, "Có hả giận không? Hay là lại cắn thêm cái nữa?"
Tần Hoan vốn muốn chứng minh với Yến Trì rằng mình không phải không làm được, ai ngờ ngay từ đầu đã hoàn toàn không có chút tác dụng uy hiếp nào mà ngược lại nàng nhìn thấy rõ ràng dục vọng trong mắt hắn, rất hùng hổ dọa người khiến cho nàng kinh tâm động phách...
Tần Hoan lập tức đứng dậy, nhưng nàng chỉ vừa mới rời đi thì lại bị hắn ôm trở về, lần này nàng trực tiếp cảm nhận được thân thể hắn biến hóa nên liền trợn tròn mắt, "Chàng sao lại..."
Yến Trì ghì chặt nàng vào trong lòng, giọng nói khàn khàn như sắp phát điên rồi.
Hắn vừa hít sâu một hơi vừa khẽ thì thào bên tai nàng, "Hoan Hoan, nàng vẫn nên cắn ta thêm vài cái nữa đi..."
Đó là bí mật nàng ẩn sâu trong lòng, một khi nói ra chính là chuyện long trời lở đất, sao nàng lại có thể nảy ra ý định như vậy được? Tần Hoan rất nhanh liền cụp mắt xuống, ngay cả hô hấp cũng không ổn định lại được.
Yến Trì lập tức phát hiện ra nàng khác thường, "Nàng sao thế?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không có gì, chỉ đang nghĩ nếu giao Vương Hàn ra thì tính mạng hắn cũng rơi vào tay Thành vương, con người Thành vương mặc dù không thể nói là đại gian đại ác, cũng có chút nhân nghĩa nhưng hôm nay hắn có thể bán đứng Hoàng hậu thì ngày mai cũng có thể bán đứng chúng ta, cứ giao người suông cho hắn cũng thật sự không ổn."
Yến Trì cười, "Nàng yên tâm, việc này ta sẽ xử lý tốt."
Giọng nói Yến Trì vừa trầm thấp vừa cực kỳ ôn hòa, Tần Hoan ngước mắt lên nhìn hắn, thật sự không thể tưởng tượng ra được người này chính là Ma vương bách chiến bách thắng ở Sóc Tây. Hắn nói hắn sẽ xử lý tốt thì trong lòng nàng thật sự an tâm. Lúc ở Cẩm Châu nàng cực kỳ đề phòng hắn, nhưng hiện tại bất càng lúc nàng lại càng tín nhiệm hắn trong vô thức, thậm chí còn ỷ lại vào hắn.
Chuyện này đối với nàng mà nói thật sự rất hiếm thấy.
Tần Hoan khẽ nói, "Chàng có cảm thấy ta cực kỳ quái lạ không?"
Tần Hoan nghĩ đến trước đây nàng trị bệnh cứu người, nghiệm thi phá án, tâm địa từ bi tin cậy công lý, nhưng hôm nay nàng đẩy Vương Hàn ra, lại che giấu manh mối về thi hài trong Tấn vương phủ, đây không phải là phong cách thường thấy của nàng.
Đáy mắt sâu thẳm của Yến Trì hiện lên một tia sáng sắc bén, "Ta đại khái đoán được tâm nguyện của nàng là gì, nàng muốn điều tra rõ ràng vụ án của Tấn vương, muốn biết Thẩm Nghị có phải bị oan hay không, nếu có thể thì nàng còn muốn lật lại bản án cho ông ta."
Khả năng này ngay vào thời điểm Triệu Tấn xuất hiện thì Yến Trì đã nghĩ đến rồi.
Chẳng qua nguyên nhân sâu xa ẩn giấu bên trong thì Tần Hoan chưa bao giờ nhắc đến, còn Yến Trì lại hoàn toàn không tìm ra bất cứ dấu vết nào.
Bốn năm trước nàng đến Cẩm Châu, tức là tận sau khi nàng rời khỏi rồi thì Thẩm Nghị mới vào kinh thành làm quan, cho dù nói 2 người từng ngẫu nhiên gặp nhau ở kinh thành cũng là chuyện không thể nào. Trong suốt mấy năm ở kinh thành Thẩm Nghị cũng không hề đi xuống phía Nam.
Mà trước đó Thẩm Nghị cũng chỉ nhập kinh vài lần không tính là nhiều, thời điểm đó chẳng qua Tần Hoan vẫn chỉ là 1 tiểu nha đầu mà thôi.
Như vậy mối liên hệ giữa 2 người nằm ở chỗ nào đây?
Mối liên hệ này sâu đến mức khiến cho nàng sẵn sàng mạo hiểm cả tính mạng của mình!
Yến Trì nhìn vào mắt Tần Hoan, "Chỉ là ta không hiểu vì sao nàng phải làm vậy."
Tần Hoan giật giật khóe môi muốn nói lại thôi, "Phải, ta muốn biết Thẩm Đại nhân có phải bị oan hay không, nếu đúng vậy thì ta còn muốn lật lại bản án cho ông ấy. Còn về nguyên nhân... có lẽ 1 ngày nào đó ta sẽ nói ra, nhưng hiện tại vẫn chưa thể..."
Yến Trì nghiêm túc nhìn nàng, "Nàng có nói với ai khác không?"
Tần Hoan ngạc nhiên, "Đương nhiên không! Cho dù đến 1 ngày nói cho chàng biết thì ta cũng tuyệt đối không nói với ai khác cả." Nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, "Nếu hỏi trên đời có thể có bao nhiêu người biết được nguyên do này thì cũng chỉ có 1 người, người đó chắc chắn phải là chàng."
Nghe thấy vậy thì khóe môi Yến Trì lại cong lên, hắn nhún vai, "Vậy ta cũng yên tâm."
Tần Hoan lập tức dở khóc dở cười, chăng lẽ hắn cho rằng nàng sẽ nói với những người khác hay sao?
Yến Trì không phải người phải truy tìm nguồn gốc đến cùng, hắn cũng không phải công tử lớn lên trong nhung lụa, ở Sóc Tây nếu chỉ nói tràn ngập nguy hiểm không thôi thì chưa đủ. Hắn hiểu được trên đời có rất nhiều việc không cần phải điều tra nguyên nhân, giống như vì sao giặc Nhung lại luôn coi Đại Chu là kẻ địch suốt bao nhiêu thế hệ? Còn có những bộ lạc không phải người Nhung nhưng vì sao vừa sinh ra đã ôm nặng mối hận với Đại Chu?
Nếu như từng chuyện đều phải hỏi rõ nguyên nhân thì mũi thương của hắn sẽ chậm đi rất nhiều, sao có thể ngăn cản được thiên quân vạn mã của kẻ địch?
Nhưng hắn lại muốn xác định được địa vị của bản thân mình trong lòng Tần Hoan, đây mới là điều quan trọng nhất.
Trong lòng Tần Hoan ẩn giấu điều gì có thể không nói với hắn, nhưng nàng không thể nói cho người khác biết được... Trong mối quan hệ thân cận giữa 2 người, có đôi khi cần phải thể hiện ra những chuyện người khác không thể nhưng ngươi lại có thể, nhất là loại bí ẩn kỳ lạ khó lường cũng như khó mở miệng này.
Yến Trì hài lòng, "Được, đúng lúc ta cũng muốn xem thử vụ án của Tấn vương năm ngoái rốt cuộc thì ẩn chứa bí mật gì. Mặc kệ liên quan đến Thái tử hay Thành vương hay là người nào khác thì có lẽ cũng có liên quan đến biến cố của phụ vương ở Sóc Tây."
Đáy lòng Tần Hoan trĩu nặng, "Chàng muốn nói..."
"Trong triều đình rút dây động rừng, chuyện của phụ vương rốt cuộc thì xuất phát từ tay của người nào ta vẫn chưa thể khẳng định được, có lẽ đều có liên quan đến Thái tử và Thành vương."
Dứt lời Yến Trì lại trầm giọng nói tiếp, "Vụ án này đã khiến cho Hoàng hậu hoảng sợ, nàng cần phải cận thận."
Vẻ mặt Tần Hoan thoáng nhu hòa, "Ta hiểu, cho nên mới muốn để cho Thành vương ra mặt."
Nghĩ đến Thành vương thì đôi mắt Yến Trì lại trầm lắng, cái chết của Tống Hi Văn có liên quan đến Hoàng hậu, vậy thì Đông cung chắc chắn cũng không sạch sẽ. Mà Thành vương muốn nắm chắc cơ hội để cắn chết người Đông cung, nếu Đông cung rớt đài thì chẳng phải sẽ là Thành vương ngồi lên vị trí kia hay sao?
Yến Trì không cảm thấy đây là một kết cục tốt, nhưng mà nhìn chư vị Hoàng tử, liệu có người khiến cho hắn kính phục và hài lòng không?
Hắn âm thầm lắc đầu, thậm chí còn khinh thường mà hừ lạnh 1 cái.
Không có, không có bất cứ kẻ nào khiến cho hắn tình nguyện phục tùng cả.
Nếu nói ra thì chỉ có Tấn vương trước đây, trí tuệ cùng sự nho nhã chính trực toát ra trên người hắn khiến cho Yến Trì có chút tán thưởng, nhưng nếu nhắc đến 2 chữ 'phục tùng' thì ngay cả Tấn vương cũng không thể.
Đột nhiên Yến Trì cảm thấy phẫn uất và thê lương, đó chính là uy nghiêm của Hoàng gia...
Cho dù ngồi vào vị trí kia đúng là một kẻ giá áo túi cơm thì ngươi cũng vẫn phải quỳ xuống trước mặt hắn.
Nếu chỉ như vậy thì hắn cũng chấp nhận, dù sao có những người trời sinh ra đã ngu xuẩn cho nên ngu đần không phải là lỗi của kẻ đó. Nhưng nếu ngai vàng kia đã khiến cho phụ vương hắn phải bỏ mạng thì cho dù kẻ ngồi trên đó có là ông trời thì Yến Trì hắn cũng sẽ không quan tâm chữ 'chấp nhận' kia viết thế nào nữa.
Nghĩ đến đây Yến Trì lại nói, "Chuyện của Vương Hàn, ngày mai ta sẽ đích thân đi tìm Thành vương, nàng cứ coi như không biết là được. Nhưng nếu Thành vương thật sự muốn cắn chết Đông cung thì có lẽ Tần Thuật vẫn sẽ giận cá chém thớt lên đầu nàng."
Tần Hoan gật đầu, "Chàng yên tâm, ta đã chuẩn bị tâm lý."
Yến Trì nhìn Tần Hoan rồi bất thình lình lên tiếng, "Đột nhiên ta cảm thấy hôn kỳ hơi muộn rồi."
Tần Hoan nghi hoặc, Yến Trì lại nói tiếp, "Để nàng ở trong Hầu phủ ta hơi lo lắng."
Tần Hoan trợn trừng mắt sau đó lập tức bật cười, "Mấy hôm trước đúng là Đại bá phụ có gọi ta đến nói chuyện..."
Yến Trì nhíu mày, "Ông ta muốn nàng làm gì?"
"Muốn ta phủ định kết quả nghiệm thi trước đây, sau đó nói thi thể kia không phải là Tống Hi Văn. Trước kia ta còn tưởng ông ta muốn ta làm vậy là vì cái gì, nhưng hiện tại đã hiểu được, Tống Hi Văn đúng thật là do Hoàng hậu giết chết, trên đời này tốt nhất đừng xuất hiện cái tên Tống Hi Văn nữa... Lúc đó ta từ chối, vẻ mặt ông ta rất khó coi, có điều cũng không nói thêm cái gì."
Yến Trì càng nhíu chặt mày, "Ông ta đường đường là Trung Dũng hầu, vậy mà lại sai khiến nàng làm chuyện đó?"
Tần Hoan thấy hắn càng lúc càng thịnh nộ lên vội vàng vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, "Chàng ngẫm lại đi, Bát tỷ tỷ là Thái tử phi, không nói chuyện Thái tử có thể mang đến bao nhiêu quyền thế cho Hầu phủ, mà chỉ vì mỗi hạnh phúc của Bát tỷ tỷ thôi thì bọn họ cũng chỉ có thể toàn lực mà ủng hộ Thái tử."
Yến Trì nhìn đôi mắt trong suốt như suối của Tần Hoan liền lập tức nhớ đến suy nghĩ khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi của Yến Triệt, bởi vậy hắn lập tức ôm Tần Hoan vào trong lòng. Tâm tư kia của Yến Triệt mặc dù Tần Hoan không nhìn ra nhưng hắn là nam nhân, hắn có thể nhìn thấu toàn bộ!
Đột nhiên Yến Trì cảm thấy quyết định đích thân ra mặt đi tìm Thành vương ban nãy của mình là cực kỳ sáng suốt.
Tần Hoan bị ôm đột ngột như vậy liền hơi giật mình, nàng cảm thấy cảm xúc của Yến Trì bỗng nhiên dao động, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng nhưng không hiểu rốt cuộc là vì sao, "Chàng yên tâm, dù gì ta cũng là người của Tần thị, ông ấy có thế nào chăng nữa cũng chỉ là âm thầm tức giận thôi chứ thật ra cũng không có gì. Vừa rồi ta nói ông ta động sát tâm cũng chỉ là nói đùa mà thôi, ông ta không thể tùy tiện động vào ta được."
Đương nhiên rồi, hiện giờ dù gì Tần Hoan cũng treo trên người tước vị Vĩnh Từ Quận chúa, cũng không kém bao nhiêu so với Hầu tước. Cho dù nàng không có thực quyền thì cũng đã có Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa cùng yêu thương nên Tần Thuật không dám làm gì cả.
Yến Trì nắm tay nàng rồi nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Lúc Tần Hoan nghiệm thi thì lạnh lùng vô cảm, nhưng eo nàng chẳng đủ 1 vòng tay, 2 tay cũng mềm mại như không có xương vậy. Đừng nói có người dùng võ lực tổn thương nàng mà ngay cả Tần Thuật trợn mắt nhìn nàng hắn cũng cảm thấy đau lòng. Cộng thêm hắn nhìn từ trên xuống dưới Tần Hoan chỗ nào cũng đều cực kỳ cuốn hút, đột nhiên hắn cảm thấy tâm tư của tên Yến Triệt kia có lẽ sẽ không hề vơi đi chỉ vì cưới Tần Triều Vũ về. Bởi vậy lửa giận trong lòng hắn càng dâng lên cao!
Ban đầu trước khi hắn về kinh, phụ vương đã dặn dò hắn rất kỹ, hắn hiểu được ý của người, mặc dù bọn họ vẫn luôn giết người không chớp mắt ở Sóc Tây nhưng hướng gió trong triều đã trở nên bất lợi đối với Duệ Thân Vương phủ rồi. Hắn luôn hiểu phải biết phòng thân, vì thế sau khi hồ kinh ngoại trừ đánh Phùng Chương 1 trận thì có thể nói hắn cực kỳ kiềm chế và quy củ.
Nhưng sự thật đã chứng minh, phụ vương hắn đã xem nhẹ sự hiểm ác của lòng người rồi.
Mà toàn bộ sự kiềm chế giấu mình của hắn gần như đã tiêu tốn hết ngay thời điểm nhận được tin phụ vương bỏ mình rồi.
Từng cái gông cùm xiềng xích nặng nề mà Duệ Thân Vương đặt lên trên người hắn cũng bị hắn tháo dỡ và bóp nát toàn bộ, hiện tại hắn lại phát hiện ra tâm huyết trong mình dường như đã quay lại với thời điểm hắn còn ở Sóc Tây.
"Yến Trì? Ta nói thật đó..."
Ánh mắt Yến Trì u ám không ổn định khiến cho trong lòng Tần Hoan hơi bất an, nàng không khỏi gọi lên 1 tiếng.
Yến Trì khôi phục lại tinh thần rồi lập tức đè ép cơn thịnh nộ xuống đáy lòng, hắn cất giọng bình tĩnh nhưng vẫn hơi nham hiểm, "Hôn kỳ thật sự định ra quá muộn rồi..."
Tần Hoan, "..."
"Hiện tại đi tìm Hoàng tổ mẫu cũng không biết có còn kịp hay không..."
Yến Trì nói cực kỳ nghiêm túc!
Tần Hoan đẩy hắn ra rồi dở khóc dở cười nói, "Chàng làm sao thế? Đại bá phụ sẽ không thật sự đuổi ta ra ngoài, huống hồ ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, tương lai tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh không có nhà để về."
Yến Trì nheo đôi mắt phượng, "Nàng làm gì rồi? Sao ta lại không biết?"
Tần Hoan đảo mắt, nàng kể lại những gì mình căn dặn Hàn Đống, Yến Trì nghe xong thì vẻ mặt lại trở nên kỳ quái, "Sao nàng không đến tìm ta? Chuyện làm ăn trong tay của Hàn Đống là do Tần Thuật quản lý rất nhiều năm rồi, nàng cho rằng nàng động tay động chân đến sản nghiệp này thì ông ta sẽ không biết sao?"
Tần Hoan do dự giây lát, nàng đã nghĩ đến điều này nhưng nàng lại không có cách nào tốt hơn cả.
Lời Tần Thuật nói hôm đó đã khiến cho nàng tỉnh ra, nàng không phải con ruột của phu thê Tần Thuật, trước đây Tần Tương đã bị đuổi ra ngoài chỉ vì 1 câu nói của Tần Thuật, tương lai nàng cũng có khả năng sẽ y như vậy. Sản nghiệp của Nhị phòng nàng vốn dĩ không muốn động đến, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nàng cũng chẳng có của cải gì thật sự cả nên mới tính toán lại 1 chút việc làm ăn của Nhị phòng, tránh cho đến lúc thật sự trở thành một kẻ lưu lạc không có nhà để về.
"Ta... Nhưng mà Duệ Thân Vương phủ..."
Tần Hoan không biết thật sự thì Duệ Thân Vương phủ có gia nghiệp thế nào, Duệ Thân Vương cả đời chinh chiến ở Sóc Tây, còn Yến Trì cũng không ở kinh thành quá lâu!
Yến Trì vừa nhìn liền hiểu Tần Hoan đang nghĩ gì, trong mắt hắn có vẻ cực kỳ phức tạp, tựa như thấy được suy nghĩ của Tần Hoan quá mức ngây thơ nên liền thở dài, "Ta sẽ bảo Bạch Phong an bài, xong xuôi rồi sẽ giao cho Bạch Anh."
Tần Hoan mấp máy môi, mãi một lúc sau mới gật đầu, "Vậy... được."
Vẻ mặt Yến Trì liền trở nên thoải mái, hắn đặt cằm mình lên trên vai nàng, tay cũng không nhịn được mà kéo Tần Hoan sát về người mình. Ánh mắt Tần Hoan liên tục nhìn ra ngoài cửa, mặc dù cửa đóng lại rồi nhưng biết đâu có sẽ người bất chợt đẩy cửa vào, "Chàng..."
"Đừng nhúc nhích, để ta ôm 1 lát..."
Tần Hoan giật giật khóe môi, nàng không đẩy hắn ra nữa mặc cho hắn ôm chặt lấy mình, đột nhiên Tần Hoan cảm thấy sau gáy mình vừa nóng lại vừa ẩm ướt, có cái gì ấm ấm mềm mềm lướt qua gáy nàng sau đó liền nhói đau. Tần Hoan xuýt xoa, vẻ mặt cũng lập tức đỏ ửng phải đẩy hắn ra thật xa. Yến Trì ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt đỏ sắp rỉ máu của nàng liền cười ngày 1 tươi hơn. Tần Hoan muốn giơ tay lên đánh người nhưng nhìn thấy nụ cười này của hắn thì lập tức tiêu biến hết toàn bộ xấu hổ và giận dữ. Nàng chỉ thầm nghĩ đã rất lâu không nhìn thấy được nụ cười này của hắn...
Mới chỉ thất thần giây lát, Yến Trì liền cầm tay nàng, "Đến đánh đi..."
Tần Hoan phục hồi lại tinh thần, nàng hừ lạnh 1 tiếng rồi mở tròn mắt ra lườm hắn sau đó tránh xa khỏi Yến Trì mà xoa xoa gáy mình. Nàng không thể tin được hắn vừa cắn nàng 1 cái, ngoại trừ đau đớn lại còn cảm giác hơi tê tê, hơn nữa lúc sự ấm nóng của hắn vừa trượt qua...
Tần Hoan nhìn vào hàm răng gian xảo của hắn, vẻ mặt càng lúc càng đỏ lên.
"Chàng... còn ra thể thống gì?"
Tần Hoan yếu ớt trách móc 1 câu, không những không dọa được mà ai ngược lại còn cực kỳ quyến rũ.
Yến Trì lại vạch cổ áo mình ra, "Vậy ta đền cho nàng?"
Trên gương mặt tuấn tú của Yến Trì vừa có vẻ mong chờ lại vừa như chọc tức, Tần Hoan bị đùa giỡn đến mức tức giận cực điểm nên hoàn toàn không chịu yếu thế. Nhìn Yến Trì vạch cổ mình ra rồi nhe răng cười, ngay lúc hắn nghĩ rằng nàng sẽ thật sự nhào lên cắn hắn 1 cái thì nàng lại cúi xuống cắn lên mu bàn tay hắn. Yến Trì da thô thịt cứng, căn bản không cảm thấy chút đau đớn nào mà chỉ thấy ấm áp, ướt ướt rơi lên mu bàn tay mình. Hắn lập tức thấy dưới bụng mình nóng lên, nhưng vẫn còn chưa hưởng thụ xong thì nàng đã cắn 1 cái rồi buông ra, trên mu bàn tay hắn hiện lên 1 dấu răng mờ mờ.
Yến Trì không nhíu mày lấy 1 cái, hắn chỉ sợ răng nàng đau mà thôi, hắn nhìn lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng rồi nhịn không được mà nuốt nước bọt, "Có hả giận không? Hay là lại cắn thêm cái nữa?"
Tần Hoan vốn muốn chứng minh với Yến Trì rằng mình không phải không làm được, ai ngờ ngay từ đầu đã hoàn toàn không có chút tác dụng uy hiếp nào mà ngược lại nàng nhìn thấy rõ ràng dục vọng trong mắt hắn, rất hùng hổ dọa người khiến cho nàng kinh tâm động phách...
Tần Hoan lập tức đứng dậy, nhưng nàng chỉ vừa mới rời đi thì lại bị hắn ôm trở về, lần này nàng trực tiếp cảm nhận được thân thể hắn biến hóa nên liền trợn tròn mắt, "Chàng sao lại..."
Yến Trì ghì chặt nàng vào trong lòng, giọng nói khàn khàn như sắp phát điên rồi.
Hắn vừa hít sâu một hơi vừa khẽ thì thào bên tai nàng, "Hoan Hoan, nàng vẫn nên cắn ta thêm vài cái nữa đi..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.