[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 690: Lập tước (2)
Nói ra được những lời này thì đáy lòng Thái hậu càng đau buồn, "Nó và Yến Ly đều lớn lên dưới mí mắt ta, còn mấy người khác, Yến Chí thì không nói còn hiện tại Yến Trạch vẫn còn phụ thân bên cạnh. Mặc dù nó hơi khổ sở một chút nhưng cô cô con đã trao đổi với ta rồi, nha đầu Nhạc Ngưng kia đã bày tỏ lòng mình, thật ra cũng là một mối lương duyên, chỉ còn lại Yến Trì và Yến Ly..."
"Chuyện đại nghịch bất đạo năm đó, cái gọi là cha nợ thì con trả, ta cũng không nói thêm cái gì cho Yến Ly nên bao năm nay ta chỉ luôn chiều chuộng nó. Với tính cách của nó, để qua 2 năm nữa chín chắn hơn chút thì tìm cho nó một cô nương tri kỷ cũng được. Còn Yến Trì, năm đó lúc Thủ Tâm mất thì thằng bé mới 10 tuổi, vậy mà đã bị lôi thẳng đến Sóc Tây, bao năm nay nó đúng là..."
Đột nhiên Thái hậu nắm chặt lấy tay Yến Hoài, "Hoàng đế, con có hiểu ý ta không?"
Từ đầu đến cuối nụ cười vẫn luôn nở trên môi Yến Hoài, nghe vậy liền thở dài, "Mẫu hậu, nhi thần hiểu rồi."
Ngừng lại 1 chút, Yến Hoài lại thản nhiên nói, "Chuyện 20 năm trước mẫu hậu đừng để trong lòng, nếu muốn nói lập tước thì Yến Ly cũng vẫn còn tước vị chưa lập. Nhi thần biết người đều đau lòng cho 2 đứa nó, bởi vậy nhi thần thấy chi bằng cùng lập tước cho cả 2 người?"
Hô hấp của Thái hậu như đông cứng lại, cực kỳ ngoài ý muốn mà nhìn vào Yến Hoài. Hôm nay bà muốn nói giúp cho Yến Trì chứ hoàn toàn không nghĩ đến Yến Hoài lại tính luôn cả Yến Ly kia vào. Điều này thật sự vừa khiến bà bất ngờ vừa vui vẻ.
Yến Ly đã bị trì hoãn bao nhiêu năm nay không nắm giữ bất cứ thực quyền nào cả, nếu vẫn còn không lập tước thì nửa đời sau của hắn không được bà chăm sóc thì chắc chắn sẽ không dễ dàng gì. Nhưng hôm nay Yến Hoài lên tiếng, vậy thì tước hiệu Thân vương của Yến Ly sẽ được đảm bảo rồi.
"Hoàng đế, con nói thật sao?"
Yến Hoài cười cười, khuôn mặt ẩn dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ cực kỳ tao nhã, "Đương nhiên là thật."
Thái hậu nôn nóng đến mức thở hổn hển, đôi mắt cũng hơi đỏ lên, "Hoài Nhi, con..."
Sau khi làm Hoàng đế thì Thái hậu rất ít khi gọi cái tên này, hiện tại có thể thấy được bà cực kỳ cảm động. Yến Hoài cầm lấy tay bà, "Mẫu hậu đừng nói nữa, nhi thần hiểu được lo lắng của người, nhi thần bảo đảm với người, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với Yến Ly."
Thái hậu gật đầu, hốc mắt đã ướt sũng. Yến Hoài là chủ nhân của Đại Chu, đương nhiên Thái hậu cũng hiểu được ông có bao nhiêu kiêng dè và cố kỵ. Năm đó sau khi Cung Thân vương mưu nghịch thất bại, bởi vì chuyện đưa mộ chôn di vật của Yến Hàm vào trong Hoàng lăng nên Yến Hoài đã cãi vã với bà một khoảng thời gian. Nhưng may mắn về sau mẫu tử 2 người vẫn xóa tan khoảng cách, mà mấy năm nay Thái hậu cũng chưa bao giờ áp bức Yến Hoài chuyện lập tước cho Yến Ly.
Bà vốn luôn chờ đợi, tưởng chừng như không đợi được nữa nhưng không ngờ ngày này vẫn đến rồi.
"Mẫu hậu rất vui mừng, thật đấy! Hoài Nhi, mẫu hậu yên tâm rồi."
Yến Hoài cười trấn an Thái hậu, 2 người còn nói chuyện rất nhiều, đến tận khi Thái hậu tỏ vẻ mệt mỏi rồi Yến Hoài mới rời đi.
Ra khỏi Thọ Khang cung, nụ cười trên mặt Yến Hoài mới tiêu tán đi, đến khi bước lên Ngự liễn rồi thì cả người đã được bao phủ bởi sự lạnh lùng thâm trầm. Viên Khánh đi sát bên cạnh thấy Yến Hoài như vậy thì chỉ cúi đầu mà không dám thở mạnh. Mãi 1 lúc sau Yến Hoài mới lên tiếng, "Đến chỗ Quý phi."
Việc này vốn đã định ra từ đầu rồi, Viên Khánh lập tức lên tiếng, "Bãi giá Trường Tín cung."
Gió đêm lạnh lẽo, mùa đông càng lúc càng đến gần, đôi mắt âm u của Yến Hoài ẩm dưới bức màn che, mãi đến khi Ngự liễn ngừng lại ở cửa Trường Tín cung thì cả người ông mới thả lỏng. Hầu nô của Trường Tín cung đã chờ sẵn, Phùng Linh Tố cũng chờ ở cửa cung, nhìn thấy Yến Hoài bước xuống nhưng không bà không hành lễ mà lập tức ra nghênh đón, "Hoàng thượng đến rồi..."
Đây chính là đặc quyền chỉ duy nhất Phùng Linh Tố được Yến Hoài sủng ái 20 năm mới có, bà kéo tay ông rồi thân mật thắm thiết đi vào trong. Yến Hoài vỗ vỗ tay bà nói, "Bên ngoài trời lạnh như thế, sao phải ra đây đứng chờ?"
Phùng Linh Tố dịu dàng, "Thần thiếp muốn nhìn thấy Hoàng thượng sớm hơn 1 chút."
Yến Hoài nhếch môi, Phùng Linh Tố vội vàng nói, "Thần thiếp đã chuẩn bị canh ngân nhĩ tuyết lê cho Bệ hạ rồi, hầm tận 2 canh giờ chỉ chờ tối nay Hoàng thượng đến mà thôi. Cũng may thần thiếp đã đợi được người rồi."
Yến Hoài khẽ cười, đi thẳng vào phòng sưởi ở chính điện, quả nhiên canh tuyết lê đã được chuẩn bị xong. Phùng Linh Tố giúp Yến Hoài cởi áo khoác ngoài sau đó đích thân bê canh đến cho ông. Đợi khi mọi người lui hết ra ngoài thì bà mới đỏ bừng mặt nói, "Hoàng thượng nếm thử đi, thần thiếp đã cho rất nhiều dược liệu vào bên trong, nhưng đảm bảo Hoàng thượng không nhận ra vị đắng đâu."
Dưới ánh đèn vàng ấm ạp, dung nhan Phùng Linh Tố cứ như dừng lại ở thời điểm 20 năm trước, nếu nhìn kỹ thì mới có thể phát hiện ra khóe mắt và rãnh cười bên mũi có nếp nhăn nhỏ mảnh. Bà dùng đôi mắt ướt át nhìn vào Yến Hoài, trên 2 gò má không hề tô phấn cũng đỏ ửng lên, cũng chẳng phải tự nhiên mà Phùng Linh Tố được sủng ái bao nhiêu năm nay. Bà có dáng người quyến rũ thuần thục của nữ tử, khuôn mặt tươi tắn trong sáng, luôn luôn biểu lộ sự sùng kính và nhu tình đối với Yến Hoài, bởi vậy Yến Hoài có không muốn sủng ái thì cũng rất khó.
Yến Hoài liền nếm thử 1 miếng Phùng Linh Tố đưa đến, vẻ mặt tỏ ra cực hài lòng.
Phùng Linh Tố mỉm cười, "Thần thiếp còn nhớ lần đầu tiên nấu canh cho Hoàng thượng chính là canh tuyết lê, lúc đó thần thiếp thêm hơi nhiều đường nên cho dù Hoàng thượng thích ăn ngọt cũng khó mà nuốt được. Vậy mà Hoàng thượng cũng không nhẫn tâm làm thần thiếp buồn nên vẫn cố ăn hết, ngay từ lúc đó, thần thiếp đã biết mình sẽ yêu Hoàng thượng sâu nặng cả đời..."
Ánh mắt trời mới hé, lúc Phùng Linh Tố mở mắt ra thì người bên cạnh đã đi rồi! Bà đưa tay lên sờ vào chỗ nơi Yến Hoài từng nằm, nơi này đã trở nên lạnh lẽo, chớp mắt đáy lòng cũng lạnh hơn vài phần.
Phùng Linh Tố thu tay lại ngước lên nhìn màn che, 1 lúc sau mới lên tiếng cho hạ nhân bên ngoài tiến vào hầu hạ. Đến khi chửa mặt chải đầu chỉnh trang hoàn tất thì mặt mày Phùng Linh Tố lại khôi phục lại dáng vẻ ung dung duyên dáng của mình.
Bảo Điệp tiến vào nói khẽ, "Nương nương, sáng sớm Hoàng thượng rời khỏi chỗ này có nghe nói Uyển phi nương nương bị bệnh nên mới phái người đưa huyết yến cực phẩm đến. Bình thường cái đó chỉ đưa đến mỗi chỗ này của người thôi."
Phùng Linh Tố chau mày, một lúc sau mới cười lạnh, "Gần đây lão Bát đang làm gì?"
Bảo Điệp hừ 1 tiếng, "Cùng với Cửu Hoàng tử đến chỗ phu tử học bài. Sư phụ trong Quốc tử giám nói Bát Hoàng tử tư chất đần độn, còn không thông minh được bằng Cửu Hoàng tử nhỏ tuổi hơn."
Phùng Linh Tố nheo mắt, lời này của Bảo Điệp lại chọc phải chỗ đau của bà.
Phía dưới bà chỉ còn có 2 người cực kỳ được sủng ái, 1 người là Cẩn phi đã chết, còn 1 người khác chính là Uyển phi nương nương của Tống Quốc công phủ. Uyển phi vào cung từ sớm, trước kia còn bị sảy mất 1 hài tử, nhưng cuối cùng vẫn sinh ra Bát Hoàng tử. Nhưng so với Cẩn phi, dù gì Uyển phi cũng xuất thân từ thế gia, đầu óc càng thông minh hơn, biết cách sinh tồn lâu dài trong Hoàng cung này, bởi vậy bao năm nay, cho dù sinh được 1 Hoàng tử nhưng bà ta cũng chẳng mấy khi ló đầu ra...
Cẩn phi thì không như vậy, nàng trẻ tuổi hơn Uyển phi nhiều, lại càng được Hoàng thượng sủng ái hơn.
Hoàng thượng đối xử với Cẩn phi giống hệt như loại ân cần mà bà nhận được khi còn ở trong Vương phủ.
Trong lòng Phùng Linh Tố, thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn giận này!
"Đưa sang thì đưa thôi, chút chuyện nhỏ đó không cần phải nhắc đến trước mặt Bản cung!"
Giọng nói Phùng Linh Tố thâm trầm khiến cho Bảo Điệp không dám nhiều lời nữa, tính cách chủ tử nhà mình thật sự khó dò, nếu như không nói mà bị bà phát hiện thì sẽ bị truy trách nhiệm vì sao không báo, nhưng nói ra rồi thì sẽ bị bà ghét bỏ vì nhiều lời.
Bảo Điệp dốc lòng suy nghĩ, đột nhiên Phùng Linh Tố hé mắt ra hỏi, "Ngươi vừa nói Tiểu Cửu cực kỳ thông minh sao?"
Bảo Điệp gật đầu, "Vâng, các sư phụ bên Quốc tử giám đều nói như vậy."
Phùng Linh Tố cười như không cười, "Bình thường trông thấy chẳng qua chỉ là một cái hũ nút không có miệng, cả ngày cũng không nói ra được câu nào hoàn chỉnh, không ngờ rằng còn nhỏ tuổi đã biết che giấu mình rồi. Chỉ tiếc, dù nó có thông minh thì cũng có ích gì?"
Bảo Điệp cười theo, "Đúng vậy, Cẩn phi mất rồi giờ chỉ còn mỗi Thái hậu nương nương chăm sóc hắn."
Phùng Linh Tố nghe được 2 chữ 'Cẩn phi' đại khái cũng cực kỳ buồn bực, bao năm qua đúng là bà được sủng ái nhiều nhất trong cung, nhưng... Phùng Linh Tố lại mím môi, "Thành vương đang làm gì?"
Bảo Điệp trả lời, "Mấy hôm nay Thành vương Điện hạ đang điều tra vụ án Tấn vương phủ nên rất bận rộn nhiều việc."
Phùng Linh Tố khoát tay, "Đi gọi Trầm Bích vào đây, ta có việc muốn giao cho con bé."
Bảo Điệp lập tức đáp lời rời đi, Phùng Linh Tố ngắm nghía móng tay sơn đỏ của mình, sau đó nhắm mắt lại liền nhớ đến chăn gấm lạnh lẽo bên cạnh ban nãy. Bà lấy lại bình tĩnh, rất lâu sau mới đẩy hết nỗi buồn bực tích tụ trong lòng ra ngoài.
...
Lúc Thánh chỉ đến được Cung Thân vương phủ thì Yến Ly vẫn còn chưa phản ứng kịp liền hỏi, "Mẫu phi vẫn ở trong Phật đường, ta đi mời bà ấy..."
Viên Khánh vội cản lại, "Điện hạ không cần phải đi quấy rầy Vương phi, Thánh chỉ này chỉ cần Điện hạ tiếp là được rồi, lễ sắc phong định vào 3 ngày sau. Bởi vì muốn thêm tước vị Thân vương nên Lễ bộ đang chuẩn bị 1 nghi thức nhỏ, đến lúc đó người và Trì Điện hạ cùng nhau phong Vương."
Yến Ly tiếp Thánh chỉ rồi gật đầu, "Vâng, ta biết rồi."
Viên Khánh cười nói, "Điện hạ nhớ phải vào cung tạ ơn, đây chính là ân điển của Hoàng thượng và Thái hậu nương nương."
Yến Ly cười, cực kỳ thành khẩn nói lời cảm tạ, Viên Khánh nghe vậy thì cười hề hề rồi rời đi.
Viên Khánh vừa đi khỏi, Yến Ly nắm lấy Thánh chỉ màu đen bần thần 1 lúc rồi mới xoay người lại đi dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh trong phủ thẳng đến Phật đường. Vừa đến bên ngoài, Cung Thân vương phi đang mặc áo tràng ngồi chép kinh văn.
Bao nhiêu năm nay thật sự Yến Ly cũng đang chờ ngày này, ngay khi Thánh chỉ đưa đến thì trong lòng hắn đã có sự kích động mà không nói rõ được. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trầm tĩnh của mẫu phi mình, lời suýt chút nữa hắn buột miệng nói ra đã lập tức bị bà đè ép xuống.
Cung Thân vương phi nghe được giọng nói của Yến Ly, nhưng bà phải viết xong câu kinh kia rồi mới ngừng bút lại ngẩng đầu lên, "Làm sao thế?"
Vừa dứt lời bà liền nhìn thấy được Thánh chỉ trong tay Yến Ly.
Đã 20 năm bà không nhìn thấy loại đồ vật này rồi, lần cuối thấy nó chính là Thánh chỉ áp giải bọn họ từ Lạc Châu về kinh thành, sau khi Cung Thân vương mưu nghịch thất bại. Từ đó về sau, bà chỉ ở mãi trong Cung Thân vương phủ chân không rời nhà, mãi đến mấy ngày trước đây đám tang của Yến Lẫm thì bà mới lần đầu tiên bước ra khỏi trạch viện nho nhỏ này.
"Mẫu phi..." Yến Ly giơ Thánh chỉ trong tay lên, "Hoàng thượng muốn lập tước cho con."
Đầu ngón tay Cung Thân vương phi run lên, ánh mắt lại có chút mờ mịt, rất nhanh ngay cả mắt bà cũng run rẩy, muốn nói lại thôi nhìn sang Yến Ly. Yến Ly đến đây vốn là muốn nói cho bà biết, muốn nhìn xem thái độ của bà, muốn nghe bà nói ra suy nghĩ của mình bởi vậy vẻ mặt hắn rất mong chờ. Nhưng mãi 1 lúc lâu sau Cung Thân vương phi vẫn chỉ cụp mắt xuống rồi thở dài cực sâu.
"Nếu Thánh chỉ đã hạ rồi thì cứ nghe theo lời ông ta đi."
Yến Ly mím môi, cảm thấy vẻ mặt Cung Thân vương phi có hơi kỳ quái nhưng lại không hiểu tại sao, mấy năm nay bà không rời khỏi nhà mà chỉ chuyên tâm lễ Phật, đừng nói người ngoài mà ngay cả nhi tử ruột thịt này là hắn cũng không hiểu được suy nghĩ của bà. Yến Ly lên tiếng, "Lần này con và Thất ca cùng được lập tước, 3 ngày sau cử hành nghi lễ."
Cung Thân vương phi vẫn cụp mắt xuống, biểu cảm rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, nhưng ánh mắt vẫn luôn rơi trên kinh văn, bút cũng không động. Một lúc lâu sau bà mới nói, "Lần trước con nói... Yến Trì và Cửu cô nương Tần gia đã định hôn kỳ rồi sao?"
Yến Ly gật đầu, "Vâng, hiện tại nàng ta đã là Vĩnh Từ Quận chúa rồi."
Cung Thân vương phi gật đầu, "Uhm, biết rồi."
Nói câu này xong bà liền im lặng, Yến Ly nắm chặt Thánh chỉ, nhất thời không biết phải làm gì, "Mẫu phi cảm thấy Hoàng thượng là có ý gì? Sao đột nhiên lại lập tước cho con chứ?"
"Chuyện đại nghịch bất đạo năm đó, cái gọi là cha nợ thì con trả, ta cũng không nói thêm cái gì cho Yến Ly nên bao năm nay ta chỉ luôn chiều chuộng nó. Với tính cách của nó, để qua 2 năm nữa chín chắn hơn chút thì tìm cho nó một cô nương tri kỷ cũng được. Còn Yến Trì, năm đó lúc Thủ Tâm mất thì thằng bé mới 10 tuổi, vậy mà đã bị lôi thẳng đến Sóc Tây, bao năm nay nó đúng là..."
Đột nhiên Thái hậu nắm chặt lấy tay Yến Hoài, "Hoàng đế, con có hiểu ý ta không?"
Từ đầu đến cuối nụ cười vẫn luôn nở trên môi Yến Hoài, nghe vậy liền thở dài, "Mẫu hậu, nhi thần hiểu rồi."
Ngừng lại 1 chút, Yến Hoài lại thản nhiên nói, "Chuyện 20 năm trước mẫu hậu đừng để trong lòng, nếu muốn nói lập tước thì Yến Ly cũng vẫn còn tước vị chưa lập. Nhi thần biết người đều đau lòng cho 2 đứa nó, bởi vậy nhi thần thấy chi bằng cùng lập tước cho cả 2 người?"
Hô hấp của Thái hậu như đông cứng lại, cực kỳ ngoài ý muốn mà nhìn vào Yến Hoài. Hôm nay bà muốn nói giúp cho Yến Trì chứ hoàn toàn không nghĩ đến Yến Hoài lại tính luôn cả Yến Ly kia vào. Điều này thật sự vừa khiến bà bất ngờ vừa vui vẻ.
Yến Ly đã bị trì hoãn bao nhiêu năm nay không nắm giữ bất cứ thực quyền nào cả, nếu vẫn còn không lập tước thì nửa đời sau của hắn không được bà chăm sóc thì chắc chắn sẽ không dễ dàng gì. Nhưng hôm nay Yến Hoài lên tiếng, vậy thì tước hiệu Thân vương của Yến Ly sẽ được đảm bảo rồi.
"Hoàng đế, con nói thật sao?"
Yến Hoài cười cười, khuôn mặt ẩn dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ cực kỳ tao nhã, "Đương nhiên là thật."
Thái hậu nôn nóng đến mức thở hổn hển, đôi mắt cũng hơi đỏ lên, "Hoài Nhi, con..."
Sau khi làm Hoàng đế thì Thái hậu rất ít khi gọi cái tên này, hiện tại có thể thấy được bà cực kỳ cảm động. Yến Hoài cầm lấy tay bà, "Mẫu hậu đừng nói nữa, nhi thần hiểu được lo lắng của người, nhi thần bảo đảm với người, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với Yến Ly."
Thái hậu gật đầu, hốc mắt đã ướt sũng. Yến Hoài là chủ nhân của Đại Chu, đương nhiên Thái hậu cũng hiểu được ông có bao nhiêu kiêng dè và cố kỵ. Năm đó sau khi Cung Thân vương mưu nghịch thất bại, bởi vì chuyện đưa mộ chôn di vật của Yến Hàm vào trong Hoàng lăng nên Yến Hoài đã cãi vã với bà một khoảng thời gian. Nhưng may mắn về sau mẫu tử 2 người vẫn xóa tan khoảng cách, mà mấy năm nay Thái hậu cũng chưa bao giờ áp bức Yến Hoài chuyện lập tước cho Yến Ly.
Bà vốn luôn chờ đợi, tưởng chừng như không đợi được nữa nhưng không ngờ ngày này vẫn đến rồi.
"Mẫu hậu rất vui mừng, thật đấy! Hoài Nhi, mẫu hậu yên tâm rồi."
Yến Hoài cười trấn an Thái hậu, 2 người còn nói chuyện rất nhiều, đến tận khi Thái hậu tỏ vẻ mệt mỏi rồi Yến Hoài mới rời đi.
Ra khỏi Thọ Khang cung, nụ cười trên mặt Yến Hoài mới tiêu tán đi, đến khi bước lên Ngự liễn rồi thì cả người đã được bao phủ bởi sự lạnh lùng thâm trầm. Viên Khánh đi sát bên cạnh thấy Yến Hoài như vậy thì chỉ cúi đầu mà không dám thở mạnh. Mãi 1 lúc sau Yến Hoài mới lên tiếng, "Đến chỗ Quý phi."
Việc này vốn đã định ra từ đầu rồi, Viên Khánh lập tức lên tiếng, "Bãi giá Trường Tín cung."
Gió đêm lạnh lẽo, mùa đông càng lúc càng đến gần, đôi mắt âm u của Yến Hoài ẩm dưới bức màn che, mãi đến khi Ngự liễn ngừng lại ở cửa Trường Tín cung thì cả người ông mới thả lỏng. Hầu nô của Trường Tín cung đã chờ sẵn, Phùng Linh Tố cũng chờ ở cửa cung, nhìn thấy Yến Hoài bước xuống nhưng không bà không hành lễ mà lập tức ra nghênh đón, "Hoàng thượng đến rồi..."
Đây chính là đặc quyền chỉ duy nhất Phùng Linh Tố được Yến Hoài sủng ái 20 năm mới có, bà kéo tay ông rồi thân mật thắm thiết đi vào trong. Yến Hoài vỗ vỗ tay bà nói, "Bên ngoài trời lạnh như thế, sao phải ra đây đứng chờ?"
Phùng Linh Tố dịu dàng, "Thần thiếp muốn nhìn thấy Hoàng thượng sớm hơn 1 chút."
Yến Hoài nhếch môi, Phùng Linh Tố vội vàng nói, "Thần thiếp đã chuẩn bị canh ngân nhĩ tuyết lê cho Bệ hạ rồi, hầm tận 2 canh giờ chỉ chờ tối nay Hoàng thượng đến mà thôi. Cũng may thần thiếp đã đợi được người rồi."
Yến Hoài khẽ cười, đi thẳng vào phòng sưởi ở chính điện, quả nhiên canh tuyết lê đã được chuẩn bị xong. Phùng Linh Tố giúp Yến Hoài cởi áo khoác ngoài sau đó đích thân bê canh đến cho ông. Đợi khi mọi người lui hết ra ngoài thì bà mới đỏ bừng mặt nói, "Hoàng thượng nếm thử đi, thần thiếp đã cho rất nhiều dược liệu vào bên trong, nhưng đảm bảo Hoàng thượng không nhận ra vị đắng đâu."
Dưới ánh đèn vàng ấm ạp, dung nhan Phùng Linh Tố cứ như dừng lại ở thời điểm 20 năm trước, nếu nhìn kỹ thì mới có thể phát hiện ra khóe mắt và rãnh cười bên mũi có nếp nhăn nhỏ mảnh. Bà dùng đôi mắt ướt át nhìn vào Yến Hoài, trên 2 gò má không hề tô phấn cũng đỏ ửng lên, cũng chẳng phải tự nhiên mà Phùng Linh Tố được sủng ái bao nhiêu năm nay. Bà có dáng người quyến rũ thuần thục của nữ tử, khuôn mặt tươi tắn trong sáng, luôn luôn biểu lộ sự sùng kính và nhu tình đối với Yến Hoài, bởi vậy Yến Hoài có không muốn sủng ái thì cũng rất khó.
Yến Hoài liền nếm thử 1 miếng Phùng Linh Tố đưa đến, vẻ mặt tỏ ra cực hài lòng.
Phùng Linh Tố mỉm cười, "Thần thiếp còn nhớ lần đầu tiên nấu canh cho Hoàng thượng chính là canh tuyết lê, lúc đó thần thiếp thêm hơi nhiều đường nên cho dù Hoàng thượng thích ăn ngọt cũng khó mà nuốt được. Vậy mà Hoàng thượng cũng không nhẫn tâm làm thần thiếp buồn nên vẫn cố ăn hết, ngay từ lúc đó, thần thiếp đã biết mình sẽ yêu Hoàng thượng sâu nặng cả đời..."
Ánh mắt trời mới hé, lúc Phùng Linh Tố mở mắt ra thì người bên cạnh đã đi rồi! Bà đưa tay lên sờ vào chỗ nơi Yến Hoài từng nằm, nơi này đã trở nên lạnh lẽo, chớp mắt đáy lòng cũng lạnh hơn vài phần.
Phùng Linh Tố thu tay lại ngước lên nhìn màn che, 1 lúc sau mới lên tiếng cho hạ nhân bên ngoài tiến vào hầu hạ. Đến khi chửa mặt chải đầu chỉnh trang hoàn tất thì mặt mày Phùng Linh Tố lại khôi phục lại dáng vẻ ung dung duyên dáng của mình.
Bảo Điệp tiến vào nói khẽ, "Nương nương, sáng sớm Hoàng thượng rời khỏi chỗ này có nghe nói Uyển phi nương nương bị bệnh nên mới phái người đưa huyết yến cực phẩm đến. Bình thường cái đó chỉ đưa đến mỗi chỗ này của người thôi."
Phùng Linh Tố chau mày, một lúc sau mới cười lạnh, "Gần đây lão Bát đang làm gì?"
Bảo Điệp hừ 1 tiếng, "Cùng với Cửu Hoàng tử đến chỗ phu tử học bài. Sư phụ trong Quốc tử giám nói Bát Hoàng tử tư chất đần độn, còn không thông minh được bằng Cửu Hoàng tử nhỏ tuổi hơn."
Phùng Linh Tố nheo mắt, lời này của Bảo Điệp lại chọc phải chỗ đau của bà.
Phía dưới bà chỉ còn có 2 người cực kỳ được sủng ái, 1 người là Cẩn phi đã chết, còn 1 người khác chính là Uyển phi nương nương của Tống Quốc công phủ. Uyển phi vào cung từ sớm, trước kia còn bị sảy mất 1 hài tử, nhưng cuối cùng vẫn sinh ra Bát Hoàng tử. Nhưng so với Cẩn phi, dù gì Uyển phi cũng xuất thân từ thế gia, đầu óc càng thông minh hơn, biết cách sinh tồn lâu dài trong Hoàng cung này, bởi vậy bao năm nay, cho dù sinh được 1 Hoàng tử nhưng bà ta cũng chẳng mấy khi ló đầu ra...
Cẩn phi thì không như vậy, nàng trẻ tuổi hơn Uyển phi nhiều, lại càng được Hoàng thượng sủng ái hơn.
Hoàng thượng đối xử với Cẩn phi giống hệt như loại ân cần mà bà nhận được khi còn ở trong Vương phủ.
Trong lòng Phùng Linh Tố, thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn giận này!
"Đưa sang thì đưa thôi, chút chuyện nhỏ đó không cần phải nhắc đến trước mặt Bản cung!"
Giọng nói Phùng Linh Tố thâm trầm khiến cho Bảo Điệp không dám nhiều lời nữa, tính cách chủ tử nhà mình thật sự khó dò, nếu như không nói mà bị bà phát hiện thì sẽ bị truy trách nhiệm vì sao không báo, nhưng nói ra rồi thì sẽ bị bà ghét bỏ vì nhiều lời.
Bảo Điệp dốc lòng suy nghĩ, đột nhiên Phùng Linh Tố hé mắt ra hỏi, "Ngươi vừa nói Tiểu Cửu cực kỳ thông minh sao?"
Bảo Điệp gật đầu, "Vâng, các sư phụ bên Quốc tử giám đều nói như vậy."
Phùng Linh Tố cười như không cười, "Bình thường trông thấy chẳng qua chỉ là một cái hũ nút không có miệng, cả ngày cũng không nói ra được câu nào hoàn chỉnh, không ngờ rằng còn nhỏ tuổi đã biết che giấu mình rồi. Chỉ tiếc, dù nó có thông minh thì cũng có ích gì?"
Bảo Điệp cười theo, "Đúng vậy, Cẩn phi mất rồi giờ chỉ còn mỗi Thái hậu nương nương chăm sóc hắn."
Phùng Linh Tố nghe được 2 chữ 'Cẩn phi' đại khái cũng cực kỳ buồn bực, bao năm qua đúng là bà được sủng ái nhiều nhất trong cung, nhưng... Phùng Linh Tố lại mím môi, "Thành vương đang làm gì?"
Bảo Điệp trả lời, "Mấy hôm nay Thành vương Điện hạ đang điều tra vụ án Tấn vương phủ nên rất bận rộn nhiều việc."
Phùng Linh Tố khoát tay, "Đi gọi Trầm Bích vào đây, ta có việc muốn giao cho con bé."
Bảo Điệp lập tức đáp lời rời đi, Phùng Linh Tố ngắm nghía móng tay sơn đỏ của mình, sau đó nhắm mắt lại liền nhớ đến chăn gấm lạnh lẽo bên cạnh ban nãy. Bà lấy lại bình tĩnh, rất lâu sau mới đẩy hết nỗi buồn bực tích tụ trong lòng ra ngoài.
...
Lúc Thánh chỉ đến được Cung Thân vương phủ thì Yến Ly vẫn còn chưa phản ứng kịp liền hỏi, "Mẫu phi vẫn ở trong Phật đường, ta đi mời bà ấy..."
Viên Khánh vội cản lại, "Điện hạ không cần phải đi quấy rầy Vương phi, Thánh chỉ này chỉ cần Điện hạ tiếp là được rồi, lễ sắc phong định vào 3 ngày sau. Bởi vì muốn thêm tước vị Thân vương nên Lễ bộ đang chuẩn bị 1 nghi thức nhỏ, đến lúc đó người và Trì Điện hạ cùng nhau phong Vương."
Yến Ly tiếp Thánh chỉ rồi gật đầu, "Vâng, ta biết rồi."
Viên Khánh cười nói, "Điện hạ nhớ phải vào cung tạ ơn, đây chính là ân điển của Hoàng thượng và Thái hậu nương nương."
Yến Ly cười, cực kỳ thành khẩn nói lời cảm tạ, Viên Khánh nghe vậy thì cười hề hề rồi rời đi.
Viên Khánh vừa đi khỏi, Yến Ly nắm lấy Thánh chỉ màu đen bần thần 1 lúc rồi mới xoay người lại đi dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh trong phủ thẳng đến Phật đường. Vừa đến bên ngoài, Cung Thân vương phi đang mặc áo tràng ngồi chép kinh văn.
Bao nhiêu năm nay thật sự Yến Ly cũng đang chờ ngày này, ngay khi Thánh chỉ đưa đến thì trong lòng hắn đã có sự kích động mà không nói rõ được. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trầm tĩnh của mẫu phi mình, lời suýt chút nữa hắn buột miệng nói ra đã lập tức bị bà đè ép xuống.
Cung Thân vương phi nghe được giọng nói của Yến Ly, nhưng bà phải viết xong câu kinh kia rồi mới ngừng bút lại ngẩng đầu lên, "Làm sao thế?"
Vừa dứt lời bà liền nhìn thấy được Thánh chỉ trong tay Yến Ly.
Đã 20 năm bà không nhìn thấy loại đồ vật này rồi, lần cuối thấy nó chính là Thánh chỉ áp giải bọn họ từ Lạc Châu về kinh thành, sau khi Cung Thân vương mưu nghịch thất bại. Từ đó về sau, bà chỉ ở mãi trong Cung Thân vương phủ chân không rời nhà, mãi đến mấy ngày trước đây đám tang của Yến Lẫm thì bà mới lần đầu tiên bước ra khỏi trạch viện nho nhỏ này.
"Mẫu phi..." Yến Ly giơ Thánh chỉ trong tay lên, "Hoàng thượng muốn lập tước cho con."
Đầu ngón tay Cung Thân vương phi run lên, ánh mắt lại có chút mờ mịt, rất nhanh ngay cả mắt bà cũng run rẩy, muốn nói lại thôi nhìn sang Yến Ly. Yến Ly đến đây vốn là muốn nói cho bà biết, muốn nhìn xem thái độ của bà, muốn nghe bà nói ra suy nghĩ của mình bởi vậy vẻ mặt hắn rất mong chờ. Nhưng mãi 1 lúc lâu sau Cung Thân vương phi vẫn chỉ cụp mắt xuống rồi thở dài cực sâu.
"Nếu Thánh chỉ đã hạ rồi thì cứ nghe theo lời ông ta đi."
Yến Ly mím môi, cảm thấy vẻ mặt Cung Thân vương phi có hơi kỳ quái nhưng lại không hiểu tại sao, mấy năm nay bà không rời khỏi nhà mà chỉ chuyên tâm lễ Phật, đừng nói người ngoài mà ngay cả nhi tử ruột thịt này là hắn cũng không hiểu được suy nghĩ của bà. Yến Ly lên tiếng, "Lần này con và Thất ca cùng được lập tước, 3 ngày sau cử hành nghi lễ."
Cung Thân vương phi vẫn cụp mắt xuống, biểu cảm rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, nhưng ánh mắt vẫn luôn rơi trên kinh văn, bút cũng không động. Một lúc lâu sau bà mới nói, "Lần trước con nói... Yến Trì và Cửu cô nương Tần gia đã định hôn kỳ rồi sao?"
Yến Ly gật đầu, "Vâng, hiện tại nàng ta đã là Vĩnh Từ Quận chúa rồi."
Cung Thân vương phi gật đầu, "Uhm, biết rồi."
Nói câu này xong bà liền im lặng, Yến Ly nắm chặt Thánh chỉ, nhất thời không biết phải làm gì, "Mẫu phi cảm thấy Hoàng thượng là có ý gì? Sao đột nhiên lại lập tước cho con chứ?"
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.