THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]

Chương 691: Lập tước (3)

Cung Thân vương phi ngước mắt lên nhìn Yến Ly 1 cái, cuối cùng khóe môi thoáng qua nụ cười nhẹ nhàng, "Chỉ là 1 cái tước vị mà thôi, Thánh chỉ đã hạ rồi, con và ta còn có thể làm gì nữa chứ? Có nhiều hơn 1 tước vị cũng chưa chắc đã là chuyện tốt."

Cung Thân vương phi vừa như đang nói với Yến Ly, lại vừa như tự mình lẩm bẩm.

Không hiểu sao đột nhiên Yến Ly lại cảm thấy Thánh chỉ trong tay mình nặng tựa ngàn cân, mà rất nhanh Cung Thân vương phi đã lại bắt đầu viết kinh văn rồi. Gian phòng này xung quanh đều là giá sách, bên trên bày đầy kinh văn cung phụng Phật tổ, đều là do đích thân Cung Thân vương phi viết bấy lâu nay. Đây tựa như đã trở thành chấp niệm duy nhất còn lại trên đời này của bà! Yến Ly biết chuyện năm đó phụ vương mình mưu phản, cũng biết trận chiến ấy đã chết đi rất nhiều người, mẫu phi hắn coi như đang chuộc tội cho phụ vương đã chết của hắn...

"Con hiểu rồi, lập tước cũng sẽ không có biến hóa gì cả, ý của mẫu phi con hiểu."

Ngòi bút của Cung Thân vương phi dừng lại 1 chút, sau đó bà mới gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.

Trời đã vào cuối thu, Phật đường nhỏ này càng trở nên vắng lặng, Yến Ly xoay người rời khỏi, chỉ căn dặn lão ma ma bên cạnh Cung Thân vương phi bỏ thêm lò lửa sưởi vào trong Phật đường. Cảnh tượng trong phủ vào thu cũng cực kỳ suy tàn uể oải, hắn cầm Thánh chỉ trong tay, lập tức trở nên hơi mơ màng.

...

Không ai nghĩ đến Hoàng đế sẽ lập tước cho Yến Trì và Yến Ly nhanh như vậy.

Đặc biệt là Yến Ly, tất cả mọi người cho rằng trên đời này sẽ không xuất hiện Cung Thân vương tiếp theo nữa.

Năm đó Cung Thân vương phản loạn, bản thân trở thành kẻ đại nghịch bất đạo, Đương kim Hoàng đế Yến Hoài được người ta cứu ra từ trong đống người chết, nghe nói lúc đó trên người ông có mấy chục vết thương rất nặng, máu trên người cũng sắp cạn khô rồi. Sau khi quay về toàn bộ thái y phải ra sức tận 2 tháng trời mới giữ được mạng cho ông, tiếp theo phải tịnh dưỡng hơn nửa năm mới có thể xuống giường đi lại. Qua một hồi sinh tử kiếp này chỉ nghĩ là biết Yến Hoài căm hận dòng dõi Cung Thân vương thế nào. Sau này đúng thật là dòng dõi của Cung Thân vương đã bị tiêu diệt gần như không còn nữa, ngay cả Phó thị người nhà của Cung Thân vương phi cùng tham dự mưu nghịch cũng không ai có kết cục tốt, chỉ còn lại mỗi Vương phi và Yến Ly cô nhi quả mẫu còn giữ lại được mạng.

Giữ lại được mạng của 2 người chính là nhờ công của Thái hậu, cũng là cách để vị Đế vương mới này giành được tiếng tăm nhân từ. Vốn dĩ cho rằng đại khái Yến Ly sẽ không sống được đến lúc trưởng thành, sớm muộn gì Cung Thân vương phủ cũng sẽ không xuất đầu lộ diện nữa. Nhưng không ngờ đến Yến Ly không chỉ bình an lớn lên mà lại còn có ngày được lập tước. Sau này Yến Ly chính là Cung Thân vương rồi, Hoàng đế nghe thấy 3 chữ đó liệu không căm hận sao? Tin tức được truyền ra, đa số người sau khi kinh ngạc thì lại hơi mơ hồ, có người nói Hoàng đế nhân từ, cũng có người nói Thái hậu không yên lòng về Yến Ly, hoặc nói Hoàng đế lớn tuổi rồi nên mềm lòng... Bất kể nói thế nào thì việc này cũng khiến cho trong ngoài triều kinh ngạc dậy sóng, chỉ có Triệu Thục Hoa lúc biết được tin thì hoàn toàn không kinh ngạc.

Yến Triệt ngồi trong chính điện Khôn Ninh cung chau mày, "Yến Trì thì không nói, cũng là hợp lý, nhưng Yến Ly... Đêm qua phụ hoàng đến Thọ Khang cung, sáng nay không hề bàn bạc với bất kỳ người nào mà đã đi hạ Thánh chỉ rồi."

Triệu Thục Hoa nghe vậy liền cười lạnh, không thể nói là tức giận, mà là sự lạnh lùng như đã sớm đoán được điều này vậy.

"Con vẫn không hiểu được vị phụ hoàng này của con là loại người gì rồi."

Yến Triệt hơi khó hiểu, "Mẫu hậu cũng cảm thấy phụ hoàng mềm lòng với Yến Trì và Yến Ly sao?"

"Mềm lòng?" Triệu Thục Hoa hỏi lại 1 câu cứ như vừa nghe được chuyện cười, thậm chí bà còn khẽ cười nhạo, "Không, con hoàn toàn không được đặt 2 chữ này lên người ông ta, cũng không được ôm lấy ảo tưởng gì cả. Phụ hoàng của con không phải là người dễ mềm lòng với bất cứ ai. Cho nên mẫu hậu mới muốn con nắm chặt hết những thứ đang trong lòng bàn tay."

Yến Triệt cảm thấy gần đây Triệu Thục Hoa càng lúc càng có địch ý với Hoàng đế, cũng không biết có phải bà phát hiện ra điều gì rồi không, "Yến Trì lập tước, bên phía Sóc Tây có lẽ sẽ thêm nhiều cản trở, hiện tại còn không biết hắn có dự định gì."

Triệu Thục Hoa nheo mắt, "Hiện tại con tạm thời buông Sóc Tây ra đã."

Yến Triệt muốn nói lại thôi, Trương Khải Đức đã quay trở lại rồi, ông ta là một lựa chọn rất tốt. Nếu như không nắm lấy cơ hội này thì Sóc Tây sẽ rơi vào trong tay Thành vương, đây là cục diện mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Triệu Thục Hoa liếc mắt 1 cái liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, "Hiện tại không cần phải đi tranh giành Sóc Tây, ta biết Yến Kỳ đã bắt đầu động thủ, nhưng con đừng quên, Khâm sai phái đến Sóc Tây để thu dọn tàn cục là ai."

"Lâm Từ Quý? Còn có Vũ Văn Hiến và Cát Dương?"

Hoàng đế trước sau phái mấy người đi điều tra Sóc Tây quân, tra Vận chuyển sứ Tây Bắc, còn có đi giải quyết hậu quả. Mà những người này hiện tại đều ở Sóc Tây quân, hoặc là Lương Châu, bọn họ đều có chung 1 mục đích là duy trì ổn định và kiểm soát mọi việc. Con ngươi Yến Triệt co rút, "Mẫu hậu là nói..."

Triệu Thục Hoa cười lạnh, "Con có thể tranh giành với Thành vương, nhưng tạm thời vẫn đừng nên tranh với phụ hoàng con."

Đáy lòng Yến Triệt lạnh run, sao hắn có thể không hiểu câu nói của Triệu Thục Hoa chứ. Trước đây hắn cũng vì tiến cử Trương Khải Đức nên đã bị Hoàng đế giận dữ mắng nhiếc, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì chỉ sợ không chỉ là giận dữ mắng mỏ suông. Yến Triệt hơi hồi hộp, nghĩ lại mà run sợ, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy mỗi Thành vương, mặc dù cũng đã đoán được ý định của Hoàng đế thế nhưng lại không hề khẳng định chắc chắn quyết liệt như mẫu hậu mình.

"Vâng, nhi thần hiểu rồi..."

Triệu Thục Hoa thở dài, có đôi khi bà hy vọng Yến Triệt ngoại trừ trầm ổn thì vẫn nên có thêm chút xảo quyệt gian tà như Yến Kỳ kia, "Yến Kỳ vẫn chưa hết hy vọng với chuyện năm ngoái, điều này chúng ta phải đề phòng. Còn về Sóc Tây, con cứ để cho hắn đi tranh, mặc dù phụ hoàng con đã lập tước cho Yến Trì nhưng không có nghĩa sẽ thả hắn về lại Sóc Tây. Chuyện hắn lập tước là tốt hay xấu thì tạm thời con không cần phải để tâm."

Triệu Thục Hoa híp híp mắt lại rồi nói, "Dù sao đối với việc Vương thúc con bỏ mình, cũng chính là 1 cơ hội không thể cầu."

Lông mày Yến Triệt nhảy dựng, "Mẫu hậu, người..."

Triệu Thục Hoa nhìn hắn, "Chẳng lẽ con cho rằng Vương thúc con đang yên lành lại bị người ta ám sát mà chết sao?"

Vẻ mặt Yến Triệt hơi nặng nề, lông mày cũng nhíu lại, "Bình thường thì chắc là sẽ không, nhưng mà..."

"Con đi theo ta." Đột nhiên Triệu Thục Hoa đứng dậy, xoay người đi vào trong phòng.

Yến Triệt lập tức đi theo, trên mặt đầy nghi hoặc, thấy Triệu Thục Hoa đi đến bên cạnh bàn trang điểm, sau đó rút một phong thư bên dưới hộp trang sức có vẻ ngoài tầm thường ra, "Đây là tin tức mấy ngày trước ông ngoại con gửi về, xem đi."

Yến Triệt mở to mắt, sau đó hắn mới nhận lấy phong thư, thậm chí còn quay đầu lại nhìn theo bản năng, như sợ có người xông đến. Ông ngoại hắn chính là Thống soái của Bắc phủ quân, mà cho dù còn tầng quan hệ này thì cả hắn và Hoàng hậu nếu lén lút thư từ qua lại với ông ngoại thì cũng tuyệt đối không được để cho Hoàng đế biết. Yến Triệt rất nhanh đã mở thư ra.

Đọc thư xong biểu cảm của Yến Triệt cũng lập tức thay đổi, "Điều này sao có thể chứ?"

Triệu Thục Hoa híp mắt, "Trước khi Yến Trì quay về, người Nhung đã không dám chủ động khơi mào chiến tranh rồi. Sau mùa xuân thì nội bộ bọn họ càng lục đục, trong bộ lạc Xích Đan và Hắc Thủy Hà đều có nội chiến, cuối cùng Xích Đan vương giành được thắng lợi. Xích Đan vương là thứ tử của lão Nhung vương, ông ta cực kỳ coi trọng hắn cho nên mới để hắn đưa thư cầu hòa cùng với 1 số tiền rất lớn đến chỗ Duệ Thân Vương."

Khóe môi Yến Triệt mím chặt, "Nhưng mà... Duệ Vương thúc không thông báo với triều đình."

Triệu Thục Hoa lắc đầu, "Bởi vì ông ta biết đây chính là quỷ kế của người Nhung. Người Nhung đã đến cầu hòa rất nhiều lần rồi, nhưng trong máu thịt bọn họ trời sinh đã thô bạo nên cầu hòa luôn chỉ là cái cớ hoãn binh. Trước đó người Đại Chu cũng đã bị lừa nhiều lần cho nên Vương thúc con chắc chắn sẽ không tin tưởng, mà người Nhung hiểm ác nhất ở chỗ không đưa Quốc thư cầu hòa đến kinh thành mà lại đưa riêng cho Vương thúc con. Nếu con là ông ấy, bức thư này con sẽ báo lên triều đình hay không?"

Yến Triệt nghe xong liền nghẹn lời, chuyện này trước đây triều đình chưa bao giờ nghe nói đến, mà Yến Lẫm thống lĩnh Sóc Tây quân nhiều năm nên đúng là có quyền tự trị ở nơi đó. Bình thường nếu như không có chiến sự, kinh thành và Sóc Tây cách xa nghìn dặm, căn bản là không biết Sóc Tây đã xảy ra chuyện gì.

Quốc thư cầu hòa của người Nhung, không đưa đến kinh thành cho Yến Hoài mà lại đưa đến chỗ Yến Lẫm. Điều này cho thấy trong mắt người Nhung thì Yến Lẫm mới chính là Hoàng đế của Đại Chu, mặc kệ bọn họ cầu hòa thật hay giả, hành động đó chẳng khác nào đặt Yến Lẫm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Chuyện này 1 khi báo cáo lên triều đình, chính là tuyên bố cho toàn thể mọi người đều biết người Nhung chỉ coi Yến Lẫm là Hoàng đế Đại Chu?

Yến Lẫm đã không tin tưởng sự cầu hòa của người Nhung, cũng không muốn để việc này cho quá nhiều người biết, bởi vậy chắc chắn ông sẽ che giấu xuống.

Bức Quốc thư này đưa đến từ tháng 4, sau đó thừa dịp tháng 5 người Nhung nội chiến chưa ổn định nên Yến Lẫm đã phái tinh nhuệ đi chém giết hơn 1 vạn nhân mã bên cánh trái của Xích Đan vương, cũng coi như một đòn cảnh cáo nặng nề với người Nhung. Nhưng cực kỳ hiển nhiên, chuyện này cứ thế bị đè xuống 1 cách yên lặng vậy mà Yến Hoài vẫn có thể biết được rõ ràng...

Đây thật sự là ngang nhiên đánh lên mặt Hoàng đế.

Đây chỉ là một âm mưu chia rẽ đơn giản và ngu xuẩn nhất, nhưng đã ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn, cho dù có hiểu rõ kẻ địch hiểm ác thì trong lòng vẫn sẽ để lại một bóng ma không thể xóa nhòa. Bất kể là ai ngồi lên vị trí này đều ý thức được rằng trên cao nguyên Sóc Tây, Yến Lẫm đã trở thành một kẻ nắm trong tay quyền lực tuyệt đối. Mà hạt giống nghi ngờ 1 khi chôn xuống rồi thì lúc này sẽ nảy nở trở thành 1 cây đại thụ cao vút trời xanh.

Sự việc này đã bị hạn chế đến mức tối thiểu, thậm chí trong Sóc Tây quân cũng không có mấy người biết nhưng nó đã biến thành một cái gai đâm sâu vào trong lòng Đế vương, sao có thể dễ dàng mà nhổ gai ra được chứ?

Vẻ mặt Yến Triệt biến đổi không thôi, "Hóa ra... Thì ra là thế..."

Triệu Thục Hoa nhận lại thư, thổi mồi lửa lên, sau đó đốt bức thư này thành tro tàn ngay trước đôi mắt vẫn còn chưa hết kinh động của Yến Triệt.

"Từ giờ trở đi, con hãy quên bức thư này đi, con chỉ cần biết quyết định của phụ hoàng con là đủ rồi. Trước khi con chưa có đủ lực lượng của mình thì không thể đối chọi cứng rắn bất cứ việc gì với ông ta. Đại Chu hiện tại vẫn còn là Đại Chu của phụ hoàng con."

Triệu Thục Hoa dịu dàng căn dặn, đây là biện pháp an toàn nhất mà bà nghĩ đến. Nhưng không hiểu sao trong lòng bà lại có chút dự cảm không may mắn, tựa như khi mùa đông kéo đến thì sẽ có nguy hiểm nào đó sẽ đổ ập lên đầu bà và Yến Triệt.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.