[Dục Khát (Cao H)]
Chương 192: Văn Lê Kêu Chúng Cháu Làm Vậy...
Chương 192: Văn Lê Kêu Chúng Cháu Làm Vậy...
Nói xong, Tô Bối đứng dậy.
Liễu Nhứ im tặng một chút rôi nói: "Anh cả anh ấy..."
"Không cân phải nói với cháu..."
*
"Cô út... Dượng sao rồi ạ? Đừng khóc... Bố cháu khuyên cô nên chuẩn bị tinh thân trước. Chúng ta còn phải giúp anh Văn Lê nhà mình bảo vệ sản nghiệp tớn của dượng..."
"Nhà họ Văn tuy tớn như vậy... Nhưng trong nhà có bao nhiêu anh chị em chứ? Anh Văn Lê nhà ta chỉ có một mình... Nếu anh em chúng cháu còn không trợ giúp, thì anh ấy nhất định sẽ phải chịu thiệt..."
Ba bốn người đàn ông vây xung quanh Lâm Quyên, dùng tời ngon tiếng ngọt từa gạt, nói đủ foại chuyện tốt đẹp, không ngừng châm ngồi £y gián.
Người giúp việc nhà họ Văn nghe đến mức không nhịn được mà cau mày. Tô Bối đứng ở trên tâu tiếc mắt với người giúp việc, ý bảo người giúp việc ôm đứa nhỏ fên £âu.
Lâm Quyên ngôi trên sô pha mà £au nước mắt không ngừng: "Tiểu Lê có những người anh em như các cháu... Là phúc của thằng bé..."
"Đúng rồi... Anh út Văn Lê có nhờ cháu tấy đồ hộ, phòng ngủ của anh ấy ở đâu ạ?"
Tô Bối lân theo âm thanh nhìn sang, trước mắt cô là một cậu thiếu niên nhỏ tuổi, chính là người đã ngôi cạnh
Văn Lê tối hôm đó. Thiếu niên mà đã hỏi Văn Lê rằng có phải Văn Quốc Đống đã chết rôi không.
Lâm Quyên không nghĩ nhiêu: "Ở trên lâu, để cô sai người giúp việc..."
Vừa nói được một nửa thì nhận ra người giúp việc đã biến đâu mất, bà ta đành xua tay với thiếu niên: "Thôi bỏ đi, con tự ổi lấy đi..."
"Vâng ạ..."
Thiếu niên nhanh nhẹn đứng dậy, vội vàng chạy lên lâu.
Tô Bối nép sang một bên, trơ mắt nhìn thiếu niên móc chìa khóa từ trong túi ra, trực tiếp mở cửa thư phòng.
Trước khi thiếu niên vào thư phòng còn nhìn xung quanh một hồi rồi mới bước vào.
Tô Bối đứng ở cửa, trên màn hình máy tính bảng là hình ảnh cậu thanh niên đang lục tung thư phòng, mò mẫm mật mã két sắt mãi không ra. Trong lúc nóng giận, thiếu niên lấy ra một gói đô từ trong người, nhét thẳng thứ đó vào thư phòng Văn Quốc Đống
Xem đến đây, Tô Bối gọt cho Diệp Liệt Thanh.
Sau đó thiếu niên mở cửa thư phòng ra, lén lút mò vào vài căn phòng khác.
Đợi tới lúc thiếu niên tiến vào phòng cuối cùng, vừa bước ra đã bị Tô Bối chặn ở trước cửa.
Thiếu niên ngay lập tức hoảng hốt. Tô Bối nắm lấy tay người đó, trực tiếp lôi thiếu niên ra khỏi phòng, không quan tâm đối phương giãy dụa mà trực tiếp đẩy người xuống câu thang.
"A... Cô... Cô út..."
Tiếng thiếu niên ngã câu thang quá lớn nên đã nhanh chóng làm cho đám người dưới lâu chú ý.
"Tô Bối... Cô... Cô, cô đang tàm gì đấy?"
Tô Bối tấy chìa khóa thư phòng từ trên người thiếu niên rồi ném nó xuống cạnh thiếu niên, dùng chân giẫm tên tưng đối phương, dặn dò người giúp việc vừa chạy đến: "Thím Trương, báo cảnh sát..."
Căn bản cô còn đang fo người nhà họ Lâm không tự mình nộp mạng, vậy mà bây giờ đã mò tới rồi.
Mấy thiếu niên đứng bên cạnh Lâm Quyên dùng sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tô Bối, cùng với đó tà tiếng chửi bới của thiếu niên đang bị cô dẫm dưới chân: "Cô út, con đàn bà này tà ai?"
"Tô Bối! Báo cảnh sát gì chứ? Nó tà cháu trai tôi đấy... Cô buông nó ra!"
Tô Bối nhìn Lâm Quyên với ánh mất tạnh £ẽo: "Cháu trai bà? Cháu trai tốt của bà có chìa khóa thư phòng, tà bà đã đưa cho cậu ta à?".
"Tôi..." Lâm Quyên trợn trừng mất: "Cô... Cô nói bậy..."
"Ngu xuẩn!"
Khó trách nhà họ Lâm tại £âm vào tình thế phải bán đi nhà tổ, già trẻ tớn bé toàn tà một £ñ ngu ngốc, nhà họ Lâm có thể vực dậy mới tà fạ....
Đám anh em nhà họ Lâm nháy mất với nhau, trong mất toàn tà sự tàn độc: "Cô út, cô ta..."
Còn chưa kịp dứt tời đã thấy Diệp Liệt Thanh dẫn người tiến vào.
Rõ ràng... Những người này đã chờ sẵn ở bên ngoài từ £âu.
"Đưa hết đi..."
Lâm Quyên thấy cảnh sát, ngay tập tức hoảng sợ: "Không phải đâu... Đây chỉ tà hiểu tâm thôi... Chắc chấn tà nhâm tẫn chỗ nào rôi..."
Diệp Liệt Thanh không thèm tiếc mất nhìn Lâm Quyên một cái, trực tiếp còng tay đám anh em nhà họ Lâm tại.
"Cô... Cô út... Chúng cháu... Là anh Văn Lê kêu chúng cháu tầm vậy..."
"Là Văn Lê..."
"Không tiên quan gì đến chúng cháu."
"Áp giải toàn bộ bọn chúng!"
Lâm Quyên vừa nghe nhắc đến Văn Lê, vẻ mặt bà ta tập tức thay đổi: "Tô Bối... Chúng... Chúng nó đã tàm gì...
"Lẻn vào thư phòng, phòng ngủ của bà... Cậu ta còn giấu ma túy ở nhiêu phòng khác nữa..."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Quyên tái mét, cơ thể ngã khụy.
Văn Quốc Đống gặp chuyện không may ở bệnh viện, chưa rõ sống chết...
Những đứa con cháu của nhà họ Lâm thì đổ tất cả tên đâu Văn Lê, còn giấu ma túy trong nhà họ Văn.
Tô Bối nhìn Diệp Liệt Thanh, người đứng đằng sau cũng gật đâu: "Lão Nhị nhà họ Lâm buôn ma túy..." Nghe vậy, hai mắt Lâm Quyên trợn trắng, bất tỉnh tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.