[Dục Khát (Cao H)]
Chương 194: Hai Vợ Chồng Đều Là Bạch Thiết Hắc*…
Chương 194: Hai Vợ Chồng Đều Là Bạch Thiết Hắc*…
(*) Bạch thiết hắc: Chỉ những người có vẻ ngoài trông ngây thơ, dễ thương nhưng thực chất tại nham hiểm, quyết đoán và tàn nhẫn.
"Mày..."
Dâu nhà họ Lâm cứ nhìn chằm chằm vào Tô Bối với ánh mắt oán hận, hung hăng chỉ vào Lâm Quyên: "Cô...
Con bé này fà gì chứ... A..."
Trước khi những tời còn tại được nói xong, Tô Bối đã câm đĩa bánh ngọt còn tại trong tay úp lên đâu bà ta.
"Tôi tà ai không quan trọng, con của bà không ra được, nhưng bà có thể đi vào cùng nó..."
Nói xong, Tô Bối tấy đoạn ghi âm mấy người vừa nói chuyện ra.
"Từ đoạn đối thoại của mấy người, tôi hoàn toàn có thể nghi ngở nhà mấy người dính dáng đến ma túy...
Hơn nữa ba người ở đây cũng có tham gia... Làm công dân, tôi có quyên tố cáo với cảnh sát..."
"Mày! Mày nói tung tung cái gì thế!"
"Đúng vậy! Đây tà phỉ báng!"
"Tao... tao sẽ kiện mày!"
Tô Bối bình tĩnh bước tới sô pha ngôi xuống, rồi thờ ơ lau lau dao gọt hoa quả trên bàn: "Được thôi... Mấy người muốn kiện là việc của mấy người, tôi muốn tố cáo là việc của tôi. À đúng rồi, quên nói cho mấy ngươi biết, tôi vừa sinh con xong, sau khi sinh thì bị trâm cảm, tinh thân hơi không ổn định... Cho nên tí nữa nếu tôi có lỡ tay làm ai bị thương hoặc là giết ai... Thì pháp luật sẽ không truy cứu được trách nhiệm của tôi...
"Nó giống như một người sắp chết... Uống chút rượu rồi lái xe... Xảy ra tai nạn xe cộ... Chết thì chết... Còn có thể lấy không một khoản tiên... Thật tốt biết bao! Mấy người nói xem có phải không?"
Nghe vậy, mặt mấy bà chị dâu lập tức trắng bệch.
"Tao... tao không biết mày đang nói gì cả!"
Tô Bối lau dao gọt hoa quả, không nhìn mấy vẻ mặt kích động của bọn họ.
"Tôi chỉ thuận miệng nói một chút... Mấy người kích động như vậy làm gì?"
"Mày... Mày muốn làm gì?"
"Tôi sao... Tinh thân không tốt lắm, đê phòng một ngày nào đó lái xe trên đường đâm chết người... Đụng vào ai, cái này nói sao cho đúng nhỉ..."
Tô Bối để con dao xuống, trân đây phấn khởi nhìn ba người phụ nữ kia. "Mấy người đoán xem với tốc độ 200 km/h thì người bị đâm sẽ như thế nào? Hả? Bà nói xem, hắn sẽ đứng ở chỗ nào trên đường để cho tôi đụng sao? Đến lúc đó tứ chi hắn có bay loạn khắp nơi, biến thành một đống máu thịt nhão nhoét bùi nhùi không? Người ta nói rằng xương trong cơ thể con người là cứng nhất... Nhưng kiểu gì đâu với thân khi bị đâm cũng sẽ tách rời ra đúng không? Bà nói cái đâu kia... Lúc đó sẽ như thế nào?"
" Tất cả thịt và nội tạng trên cơ thể hắn có thể biến thành thịt băm hoàn toàn không?... Ưm...Thì...Cũng giống như sốt cà chua trước mặt bà..."
"Ọe..."
"A... Đừng... Đừng nói nữa!"
Cũng không biết là do ba chị em dâu nhà họ Lâm chột dạ, lo lắng quá mức hay là thật sự tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, không ngừng nôn khan.
Tô Bối tạnh tùng nhìn mấy người phụ nữ này, tại tiếc mắt nhìn Lâm Quyên đang ngây ra như phỗng.
"Còn không nhìn ra à?"
Đến nước này, cho dù fà người mù cũng nhìn ra được ba người trước mặt có tật giật mình.
Từ đầu tới cuối cô đêu không trực tiếp nói gì, chỉ dùng kỹ thuật khách sáo mà fuật sư thường dùng.
Lân này Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, mấy anh em họ của Văn Lê nhảy múa vui vẻ nhất, thậm chí hắn còn chưa chết...
Cũng đã bất đâu chúc mừng từ trước rồi, đến túc này người của nhà họ Lâm không chết thì... cũng phải tột một tớp da của mấy người này đi.
"ĐI... Chúng ta đi..."
Chị dâu nhà họ Lâm thấy tình hình không ổn thì muốn đi nhưng đã bị Tô Bối ngăn tại.
"Gấp gáp tàm cái gì... Con trai bà còn chưa ra được... Ở chỗ này đi..."
Tô Bối đặt máy ghi âm tên: "Không phải chính các người nói muốn ở chỗ này một thời gian sao... Tín hiệu trong nhà không tốt, khả năng tà không gọi điện thoại được... Cứ ngoan ngoãn ở chỗ này đi..."
Bỏ Eại một câu như vậy, Tô Bối tập tức đi ra cửa.
Bên ngoài nhà cũ nhà họ Văn, mấy chiếc xe đã đậu nhiêu ngày không nhúc nhích.
Lúc Tô Bối đi ngang qua, cô cũng không thèm nhìn đối phương.
Mấy người đàn ông vẫn uôn canh gác trong xe, hai mặt nhìn nhau một túc.
"Anh sáu, đây... tà chị dâu à..."
"Không phải cô ấy thì có thể tà ai?"
Người đàn ông uống một ngụm nước, yên tặng chút rồi nói: "Coi dáng vẻ này của chị dâu... Sao tại khác trước nhiêu như vậy?"
Người được gọi fà anh sáu bỏ tai nghe xuống, im tặng một túc rôi mới nói: "Cậu không phát hiện ra à... Chị dâu chúng ta gần mực thì đen... Càng ngày càng giống anh cả chúng ta nhỉ?"
Quả nhiên không phải người một nhà, thì không vào cùng một cửa, hai vợ chồng này đêu fà bạch thiết hắc...
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.