THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 200: Núm Vú Của Văn Phu Nhân Cứng Rồi...

Chương 200: Núm Vú Của Văn Phu Nhân Cứng Rồi...

Thấy Tô Bối nghiêm túc nói ra câu: “Em muốn tàm bà cả của nhà họ Văn trên pháp tuật.”

Không phải tà Văn phu nhân, mà fà bà cả của nhà họ Văn...

Ý cười trong mắt Văn Quốc Đống tại sâu hơn, hắn hỏi ngược tại: “Em muốn fàm bà cả vào khi nào? Hả?”

Tô Bối ngây người vài giây: “Anh...”

“Anh giữ Lâm Quyên không phải vì có tình cảm vợ chồng đối với bà ấy, giữa anh và bà ấy không có toại tình cảm này...”

Từ đâu đến cuối Văn Quốc Đống không thèm nhìn Lâm Quyên, trâm giọng nói: “Thứ “tình cảm vợ chồng” hơn hai mươi năm kia tà do bà ấy tự nhận định.”

Nếu hắn thật sự coi Lâm Quyên fà “Vợ”, nếu thật sự có “Tình cảm”, hắn sẽ không dung túng để Văn Lê rơi vào kết cục như vậy.

“Dù sao hai người cũng sống với nhau hơn hai mươi năm.”

Tô Bối véo fên côn thịt của hắn xem như trả thù: “Trong hai mươi năm, anh không có chút tình cảm nào với Lâm Quyên sao?”

“Nếu năm đó Lâm Quyên trông xấu xí, Văn Tuyết đã không chọn bà ấy...”

Tuy ngoại hình bây giờ của Lâm Quyên hơi đanh đá một chút, nhưng vẫn còn đường nét và khí chất khi còn kì trẻ.

Huống chi năm đó Văn Quốc Đống đã ăn chay khi ở trong quân đội, còn đúng độ tuổi thanh niên huyết khí hừng hực, sao có thể không động tâm với cải trắng tươi mơn mởn xinh đẹp như vậy được... Văn Quốc Đống nghe vậy thì ngẩng đâu lên nhìn trân nhà, trong đâu không khỏi nhớ đến những ngày tháng ở trong quân đội, mấy anh em tụ tập một chỗ “Than thở” vì bị bạn gái tra hỏi vê người yêu cũ.

Năm đó khi bọn họ đang nghiên cứu những “Vấn đê chết người”... Thì hắn đang làm làm gì nhỉ...

Năm đó hắn không rõ, trước đây hắn cảm thấy vì sao người yêu lại phải để ý đến người yêu cũ như thế.

Hiện giờ bản thân trở thành người bị tra hỏi, cuối cùng hắn cũng hiểu được tâm lý của mấy người anh em

kia...

“Sao anh không nói gì?”

Tô Bối dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ấn mã mắt trên quy đâu cách lớp đô bệnh nhân mỏng manh: “Động tâm chính là động tâm... Có gì mà phải áy náy... Hử?”

“Shhh...” Văn Quốc Đống hít một hơi, vội vàng phủ nhận: “Anh không có.”

“Không có gì?”

“Anh chưa từng động tâm với bà ấy...” Văn Quốc Đống không nhìn Tô Bối, trâm giọng nói: “Giống lúc biết được Văn Lê cưới em là có mục đích riêng... Em có thể tiếp tục yêu nó không?”

Đương nhiên là không.

Tô Bối nhìn sườn mặt Văn Quốc Đống, nhớ lại chuyện cũ...

Lúc trước cô quyến rũ Văn Quốc Đống chỉ vì muốn trả thù vì Lâm Quyên dám sỉ nhục cô, không thèm trả thù Văn Lê... Nhưng xem ra hôm nay... Vận mệnh đã định sẵn cô và Văn Quốc Đống sẽ trở thành một đôi

“Uyên ương số khổ”. Đêu gặp được người không tốt...

Văn Quốc Đống đợi một túc £âu cũng không thấy Tô Bối nói gì, tiếc nhìn người phụ nữ: “Sao thế... Chẳng tẽ trong tòng em còn có Văn Lê?”

Tô Bối tiếc mắt nhìn £ão cán bộ tự dưng sinh sự không đâu, quay người ngồi tên bụng Văn Quốc Đống:

“Anh ghen tị à?"

Hai mắt Văn Quốc Đống nóng rực nhìn chằm chằm trên người cô, thành thật gật đâu: “Ư...”

Tô Bối đột nhiên cúi đâu ngậm tấy đôi môi hắn, Văn Quốc Đống vội vàng ôm eo cô.

Bàn tay không thành thật chuyển từ tưng Tô Bối tên bâu ngực mềm của cô theo nụ hôn sâu hơn của Tô Bối.

"Ưm "

Núm vú Tô Bối cách tớp áo bị Văn Quốc Đống nhéo nhéo, khiến cô không nhịn được rên rỉ.

Văn Quốc Đống ãn thân dưới tên người cô, khàn khàn nói: “Núm vú của Văn phu nhân cứng rồi...”

"Ưm "

Tô Bối ngôi dậy, cởi váy trên người, kéo xuống hông trước mặt Văn Quốc Đống, để tộ cặp bưởi cao vút trắng nõn mêm mại.

Văn Quốc Đống gấp không chờ nổi duỗi tay véo mạnh đâu ngực cô: “Lại to hơn rồi...”

Tô Bối cong môi, cúi người nhét bâu ngực sữa mêm vào miệng Văn Quốc Đống: “Ông cụ Văn... Văn phu nhân nhà ông vẫn còn trẻ... Đã khôi phục vóc dáng sau khi sinh con... đâu vú phát dục £ân thứ hai...”

“Ông... Ông cụ Văn?”

Văn Quốc Đống ngậm núa vú hồng nhạt, cắn nhẹ, bàn tay vuốt ve đùi Tô Bối.

“Ưm ha...” Tô Bối ôm đâu Văn Quốc Đống, ấn trái đào non vào miệng hắn, nhẹ giọng nói: “Trước tiệc trăm ngày của Văn Ngọc... Em phải tà vợ hợp pháp của Văn Quốc Đống.”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.