THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 201: Ngày Đó Ở Phòng Icu Ông Đây Đã Muốn Chơi Em Rồi...

Chương 201: Ngày Đó Ở Phòng Icu Ông Đây Đã Muốn Chơi Em Rồi...

Văn Quốc Đống cắn đầu vú của Tô Bối, không do dự chút nào, tập tức đáp ứng: “Được.”

Hiện tại còn hai tuân nữa tà đến tiệc trăm ngày của Văn Ngọc, cho dù £y hôn, thì với tình trạng điên cuông này của Lâm Quyên, cũng phải mất một khoảng thời gian.

Văn Quốc Đống tại đáp ứng nhẹ nhàng như vậy, Tô Bối híp mắt: “Anh dám qua foa £Ấy tệ với em thử xem?”

Văn Quốc Đống nhả mún vú ra rồi ngậm tấy núm vú bên kia: “Anh không dám nói cho có tệ với Văn phu nhân... Nhỡ ngày nào đó Văn phu nhân không vui, rút ống dưỡng khí của anh, sao anh dám chọc?”

Nói xong thấy sắc mặt Tô Bối không tốt tại bổ sung: “Ngày mai anh sẽ cho người tàm thủ tục ly hôn.”

“Chờ anh xuất viện, chúng ta đi đăng ký kết hôn tuôn...”

Không đợi Văn Quốc Đống nói xong Tô Bối đã hôn hắn, sợ chạm phải vết thương trên người hắn nên động tác không quá mạnh...

Đến túc này, Văn Quốc Đống £ại không chịu được.

"Bà xã... Đau..."

Tô Bối nghe vậy thì biến sắc, xoay người muốn xuống giường tại bị Văn Quốc Đống túm tay.

“Thứ bên dưới đau... Nó nhịn lâu lắm rồi...”

Tô Bối đấm mạnh vào ngực Văn Quốc Đống: “Đau chết cũng được! Già mà không nên nết!”

“Anh là đàn ông... Bà xã của anh ngôi trên người cởi hết quân áo như vậy... Sao có thể không có chút phản ứng nào được?”

Tô Bối dùng tay tuốt dương vật nóng nóng kia: “Em dùng tay tuốt cho anh?”

Văn Quốc Đống đỏ mất lắc đâu: “Không cần... Nó muốn đâm vào cái lỗ dâm đãng vừa ướt vừa mêm của Văn phu nhân...”

Tô Bối nghe vậy thì hung hăng liếc hắn: “Chân không đau à?”

“Bó thạch cao rôi... Không sợ.”

Văn Quốc Đống giơ tay dùng sức xoa nắn bâu ngực của Tô Bối: “Bà xã... Chúng ta làm được không...”

Tô Bối nhìn Lâm Quyên ở bên cạnh, dường như nhớ đến cái gì, dùng tay nâng cầm Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống...”

“Hả?” Văn Quốc Đống thấy giọng Tô Bối đột nhiên thay đổi, sau lưng không tự giác dựng hết lông tơ lên:

“Sao vậy Văn phu nhân?”

Tô Bối nặng nê nhìn Văn Quốc Đống: “Lân trước chúng ta làm tình cạnh Lâm Quyên...”

Trong lòng Văn Quốc Đống cô cũng không phải là ứng cử viên cho chức Văn phu nhân.

“Anh sai rồi...”

Đâu óc Văn Quốc Đống đột nhiên thông suốt, dù đúng hay sai, cứ phải xin lỗi trước là được.

Tô Bối không so đo với sự xảo xuyệt của Văn Quốc Đống, cằm đặt trên vai Văn Quốc Đống, dùng tay cởi quân Văn Quốc Đống, thấp giọng nói: “Anh muốn làm thì phải bắn nhanh lên... Nếu không đến khi thuốc hết tác dụng, Lâm Quyên thấy được lại nổi điên lên.”

Văn Quốc Đống nắm lấy tay cô, kéo Tô Bối nằm trên ngực mình, đấp chăn đàng hoàng rôi ấn chuông trên đâu mình.

Tô Bối thấy thế không khỏi sợ hãi kêu lên: “Anh làm gì đấy?”

Không đến hai phút, cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ phụ trách của Văn Quốc Đống vội vã chạy đến.

“Có chỗ nào không thoải mái?”

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, cầm chỉ vê chỗ Lâm Quyên đang nằm, mặt không đổi sắc nói: “Cho bà ấy thêm chút thuốc... Để bà ấy ngủ lâu hơn một chút.”

“Được...” Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài lấy thuốc.

Khi quay lại tiêm thuốc cho Lâm Quyên, cả quá trình đêu nhìn thẳng rồi ra khỏi phòng.

Tô Bối vùi đâu vào trong ngực Văn Quốc Đống, mặt đỏ bừng, móng tay cấu mạnh lên cánh tay Văn Quốc Đống: “Không biết xấu hổ!”

“Văn Quốc Đống! Sao lại có loại đàn ông mặt dày vô sỉ như anh!”

Vì nửa người dưới được sung sướng, bỏ thuốc cho người vợ trên danh nghĩa của mình...

“Anh không muốn có người quấy rây... Thế giới hai người của chúng ta...”

Nói rồi Văn Quốc Đống trực tiếp ra tay, thô bạo kéo chiếc váy treo trên hông Tô Bối.

“Vợ à... Hôm ở ICU anh đã muốn thao em...”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.