THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 203: Dâm Thủy Bên Trong Tiểu Huyệt Dâm Đãng Chảy Đầy Tay...(H)

Chương 203: Dâm Thủy Bên Trong Tiểu Huyệt Dâm Đãng Chảy Đầy Tay...(H)

Văn Quốc Đống bị Tô Bối kích thích đến nỗi hai tròng mắt đỏ bừng, hoàn toàn không để ý tới vết thương trên tay: “Tiểu dâm đãng! Ông đây mới mấy ngày không thao... Liên đói khát thành như vậy...”

“Nếu ngày nào đó đi công tác fâu... Chắc em đi tìm người khác tuôn đúng không!? Hử?”

Nói xong, sức tực của Văn Quốc Đống mạnh hơn một chút.

"Anh... nhẹ một chút... Èm..."

Giường bệnh bị động tác của hai người fàm cho vang fên, Tô Bối ngửa đâu, móng tay cào hết vệt máu này đến vệt máu khác trên cánh tay Văn Quốc Đống.

“Văn Quốc Đống... sắp... chết rồi... ưm...”

"Không phải bà xã tẳng tơ tự mình để cho ông xã thao chết em đấy à? Cái tỗ nhỏ của bà xã tẳng tơ chảy đây nước rồi... Không ngăn tại được...”

Mùa đông giá rét, trên trán Văn Quốc Đống đây mồ hôi tạnh, động tác dưới thân vẫn không ngừng.

“Ưm...”

Liên tục vận động không ngừng, âm dịch trong tỗ huyệt Tô Bối chảy xuống thấm ướt ga giường trên giường bệnh.

Sau một hôi.

Mới nghe Văn Quốc Đống cắn răng, khàn giọng nói: "Muốn... bắn."

Tô Bối cúi người cắn đôi môi mỏng của Văn Quốc Đống: “Ông xã, bắn vào... Sắp sang năm mới rồi, đứa thứ hai của chúng ta cũng nên sắp xếp...

“Ưm...”

Văn Quốc Đống rên rỉ một tiếng, ôm mông Tô Bối hung hăng đè xuống, tinh dịch nông đậm nóng bỏng bắn vào toàn bộ.

Tô Bối nằm ở trên ngực Văn Quốc Đống, thở hổn hển, huyệt hoa gắt gao kẹp lấy cự côn của Văn Quốc

Đống không chịu buông.

"Ông xã bắn thật nhiêu... Không muốn cho chúng nó chảy ra..."

Văn Quốc Đống thở hổn hển: “Không cho chúng nó chảy ra, thì làm sao để cho Lâm Quyên nhìn thấy cái lỗ nhỏ dâm đang của em chảy nước?!"

Cầm Tô Bối gác lên trên ngực người cọ cọ: “Anh nói... Bà ta nhìn thấy những thứ này có thể g hoài nghi đến trên đầu em hay khôn!?"

Lân trước ở trong bệnh viện, Lâm Quyên mặc dù bị cô hạ thuốc, nhưng bản thân vẫn có một tia ý thức...

Đêm đó Văn Quốc Đống cho cô dùng miệng, lúc ấy cô làm ra động tĩnh cũng không nhỏ, Lâm Quyên nhất định có nghe thấy.

Chỉ là cô không ngờ tới Lâm Quyên chỉ nghĩ tới Văn Quốc Đống có tình nhân ở bên ngoài, vậy mà chưa từng nghi ngờ người phụ nữ kia là cô...

Quả nhiên... Lâm Quyên khinh thường cô, là sự khinh thường từ trong xương tủy.

Thời gian lâu như vậy, cũng không nghỉ ngờ cô.

Văn Quốc Đống vuốt ve lưng Tô Bối: "Em muốn bà ấy biết?”

Tô Bối cụp mắt, cô đương nhiên muốn... Chẳng qua, cô càng muốn nhìn Lâm Quyên từng bước từng bước

sụp đổ, cuối cùng sẽ phát điên...

Thấy người không nói lời nào, cự côn Văn Quốc Đống lại giật giật bên trong tiểu huyệt của Tô Bối: “Em đóng là nhỏ mọn... Sao lúc trước anh lại coi trọng em nhỉ..."

“Hừ hừ?”

Nghe nói vậy, Tô Bối ngẩng đâu nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống: “Ba... Rốt cuộc là khi nào mà ba có ý nghĩ không an phận với con dâu?!”

“Ba!?”

Bàn tay to của Văn Quốc Đống đè lên eo Tô Bối, côn thịt ở bên trong hoa huyệt đỉnh đỉnh, mới nói: “Vào lúc có cái tiểu dâm đãng lân đâu tiên yêu câu anh chạm vào tiểu huyệt nóng bỏng ướt át của con dâu ...”

Tô Bối ngẩn người, nhớ tới lân bị Văn Uyển đẩy xuống nước phát sốt.

"Ba... ba sở rồi sao?"

Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Em đoán xem...”

Tô Bối khẽ há miệng, ngậm lấy yết hâu của Văn Quốc Đống: “Sờ... Không chỉ sờ, còn cấm vào..."

Văn Quốc Đống nghĩ đến đêm hôm đó toàn thân Tô Bối nóng đến dọa người, ngón tay hắn không thể khống chế cắm vào trong huyệt nhỏ ẩm ướt chặt chẽ kia, hoàn toàn là cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Tô Bối nói xong, cự côn trong huyệt hoa liên nhảy dựng lên: “Đâm vào thật hả!? Dùng tay... hay là dùng nó?

Hả?”

Nói xong, Tô Bối cưỡi lên côn thịt của Văn Quốc Đống rôi cọ xát.

Đều đến một bước này rồi, Văn Quốc Đống cũng không nghĩ tiếp tục che giấu: “Dùng tay...Lúc ấy dâm thủy bên trong tiểu huyệt dâm đãng chảy đây tay... Bên trên ghế ngôi phía sau xe toàn £à nước dâm của em...

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.