THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 204: Hiện Tại Tiểu Dâm Phụ Cũng Muốn Bị Ba Thao Mỗi Ngày...

Chương 204: Hiện Tại Tiểu Dâm Phụ Cũng Muốn Bị Ba Thao Mỗi Ngày...

Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói, cẩn thận nhớ tại một tân, trong đâu không có chút ký ức nào.

Chỉ nhớ có đoạn túc đâu được Văn Quốc Đống ôm đi bệnh viện, túc đó cô cố tình tẳng tơ trước mặt hắn thôi: “A... Đáng tiếc... Khi đó vậy mà hoàn toàn không có cảm giác..."

"Không đáng tiếc... Sau đó chẳng phải ông xã đã tầm thỏa mãn em rồi sao? Lân đâu tiên đã thao tiểu tao bức đến nỗi không khép tại được..."

Nghe vậy, túc này Tô Bối mới phản ứng tại, cô đã nói túc trước mượn rượu câu dẫn Văn Quốc Đống tại sao tại thuận tợi như vậy.

“Lưu manh...”

“Anh tưu manh? Khi đó có cái tiểu tao hóa há mồm ngậm miệng đêu fà 'Tiểu dâm phụ rất muốn bị ba thao”

“Tiểu dâm phụ rất muốn được ba tiếm' “Rất muốn mỗi ngày ba đêu bắn vào'...”

Tô Bối nghe những tời này, hoa huyệt không tự chủ siết chặt: “Hiện tại tiểu dâm phụ cũng muốn bị ba thao mỗi ngày...

"Còn muốn bị ba tiếm mỗi ngày... Càng muốn ba bắn vào mỗi ngày... Tốt nhất ép khô ba luôn..."

Văn Quốc Đống hung hăng quất vào mông Tô Bối: “Lắng tơ!”

Hình ảnh dâm mỹ trong phòng diễn ra mãi cho đến sau nửa đêm.

Toàn bộ quá trình Tô Bối ngôi chôm hổm trên người Văn Quốc Đống, giữa hai chân vừa chua xót vừa mêm nhũn, trong huyệt hoa chứa đây tất cả con cháu của Văn Quốc Đống.

Mệt mỏi không muốn động đậy, nên cô trực tiếp nằm nghiêng trên người Văn Quốc Đống, ngủ cạnh người đàn ông.

Thứ mà Văn Quốc Đông bắn vào trong lỗ hoa từ giữa hai chân chảy ra ngoài, ga trải giường dính bết, hấn cũng không thèm để ý.

Văn Quốc Đống đặt tay ở trên lưng Tô Bối, tình dục kịch liệt qua ổi, hiện tại toàn thân trên dưới đêu đau nhức, căn bản ngủ không được.

Nghe tiếng hít thở nặng nê của Tô Bối bên tai, Văn Quốc Đống đưa tay xoa bóp đùi cho cô.

Sau khi thoáng nhìn Lâm Quyên ở bên kia, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét nông đậm.

Hơn năm giờ sáng, Tô Bối bị Văn Quốc Đống đánh thức, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Ngoan... lát nữa y tá đến thay thuốc."

Văn Quốc Đống nhẫn nại dịu dàng dỗ dành người khác.

Hiện tại, mặc kệ là nhà họ Văn cũng tốt, người của mình cũng được, mặc dù bọn họ đã chấp nhận thân phận của Tô Bối là Văn phu nhân rôi.

Nhưng trong mắt người ngoài thì đó là không phải vậy...

Tô Bối ghen tuông khiêu khích Lâm Quyên, hắn nguyện ý dung túng...

Tô Bối xụ mặt nhìn Lâm Quyên bên cạnh còn đang ngủ say: “Em ở ngay bên cạnh... Lát nữa em muốn xem bà ta náo loạn như thế nào..."

“Không được... Lỡ may làm em bị thương thì làm sao bây giờ?!”

Nghe thấy vậy, bàn tay Tô Bối đặt lên váy trên người dừng lại: “Bà ấy...? Làm em bị thương?”

Đó chỉ là trước kia cô nguyện ý thôi...

Sau khi Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, cô nhịn qua Lâm Quyên lúc nào?

Nghe giọng điệu khinh thưởng của Tô Bối, Văn Quốc Đống tựa như nhớ tới cái gì đột nhiên nở nụ cười:

“Được được... Biết em là sói đội lốt cừu rồi..."

Tô Bối đi không bao tâu, y tá tiên xuất hiện thay thuốc cho Văn Quốc Đống.

Không khí trong phòng bệnh tràn ngập mùi sau khi tầm tình, mùi hương vẫn fưu tại.

Mãi cho đến khi Lâm Quyên tỉnh tại, mùi hương trong phòng bệnh vẫn chưa tan.

Buổi sáng bác sĩ đến kiểm tra, mới phát hiện vết thương trên cánh tay Văn Quốc Đống đã nứt ra.

Bác sĩ im tặng: “Cái này... cân băng bó tại...”

“Được...”

Bác sĩ nhìn người phụ nữ thân sắc khác thường, không fên tiếng.

Ngay khi đoàn người sắp rời đi, Văn Quốc Đống fên tiếng: “Bảo hộ tý tới đây, đổi ga giường cho tôi."

“Được rôi...”

Lâm Quyên nghi ngờ nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống, đang muốn nói gì đó.

Tô Bối tiên mang theo bình giữ nhiệt vào cửa: “Ba... ăn sáng thôi...”

Văn Quốc Đống tiếc Tô Bối một cái: “Còn chưa đói bụng...”

Tô Bối giống như không nghe thấy, trực tiếp tấy cái bàn nhỏ, đặt bình giữ nhiệt trước mặt Văn Quốc Đống.

“Thương gân động cốt, cân bôi bổ nhiêu...”

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nói "bôi bổ nhiêu", chóp mũi đột nhiên tràn ngập một mùi vị khó nói nên tời.

“Tô Bối...”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.