THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 205: Đây Còn Không Phải Là Bố Mẹ Chồng Cháu Có Tình Cảm Tốt Sao...

Chương 205: Đây Còn Không Phải Là Bố Mẹ Chồng Cháu Có Tình Cảm Tốt Sao...

"Ba... Đây tà “Thuốc bổ” mà cha con gửi từ nông thôn tới, rất hữu dụng..."

Tô Bối mặt không đỏ tim không đập, tấy cớ tà cha Tô gửi đồ tới để ép Văn Quốc Đống phải uống canh bổ.

Cha Tô cũng mang đồ từ nông thôn tới nhưng không phải cái này.

Ngẫm tại thì cha Tô cũng không có tòng tốt mà cho Văn Quốc Đống cái này với danh nghĩa “Thông gia”, trênp thực tế thì tà đưa cho “Con rể” dược fiệu tráng dương bổ thận.

Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật: "Thay ba cảm ơn cha con nhé..."

Cô nghe ra Văn Quốc Đống đang nghiếnv răng nghiến tợi trong fời nói.

Tô Bối túc này mới "Vô thức" nhìn vê phía Lâm Quyên với sắc mặt xanh tét: "Ôi... Mẹ còn ở đây... Nhưng bữa sáng này con chỉ mang theo một phân..."

Chữ "chỉ" này đã kích thích đến Lâm Quyên.

"Tô Bối! Tao còn chưa có chết... Một người sống đứng ở chỗ này, trong mắt mày cũng chỉ có ba chông mày thôi à?"

Khoé môi Tô Bối hơi cong tên nhưng rất khó phát hiện: "Mẹ, nói ra tời này... Ba tà trụ cột nhà họ Văn của chúng ta, đương nhiên con muốn..."

"Hữ! Cái gì mà nhà họ Văn của chúng ta! Ai là người một nhà với mày..."

"Lâm Quyên!" Văn Quốc Đống không đợi Lâm Quyên nói xong đã lạnh mặt quát lớn: "Nhà họ Văn không tới phiên bà làm chủ!"

"Văn Quốc Đống! Ông! Các người... Các người..."

Lâm Quyên tức giận chỉ vào Văn Quốc Đống và Tô Bối, tay bà ta run rẩy.

Tô Bối lại còn sợ không đủ, cô múc bát canh bổ của Văn Quốc Đống ra: "Mẹ... mẹ đừng nóng giận, nấu cả đêm rồi thì mẹ cũng uống chút canh bổ đi... Nhìn khóe mắt mẹ có nếp nhăn..."

Lâm Quyên vừa nghe hai chữ "Nếp nhăn" thì mặt bà ta lập tức trắng bệch: "Mày nói lung tung cái gì? Tao lấy đầu ra nếp nhăn?"

Mặc dù giọng điệu hung dữ nhưng cũng lộ ra vẻ chân chừ và chột dạ, bà ta giơ tay sờ sờ đuôi mất, lo lắng liếc nhìn vế phía Văn Quốc Đống.

Mà Văn Quốc Đống ở bên cạnh không thèm nhìn Lâm Quyên một cái nào, toàn bộ sự chú ý đã đặt lên bát canh trước mặt này.

"Mẹ... Dù sao cũng đã có tuổi, không chịu nhận mình già cũng không được..."

Tô Bối nói xong đã bưng bát canh trong tay đưa tới trước mặt Lâm Quyên: "Trong canh này có bỏ thêm mười mấy loại thuốc bổ, con cố ý để cho thím Vương với mấy cô nấu cả đêm đấy..."

Lâm Quyên đứng cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc Đông y trong canh, bà ta ghét bỏ nhíu mày.

Vốn định trực tiếp mở miệng từ chối nhưng nghe thấy là thím Vương nấu canh thuốc, một chút ghét bỏ trong lòng lặn mất tăm hơi.

"Mười mấy loại thuốc bổ? Mày ngược lại cũng biết khoe mẽ lấy lòng, cuối cùng còn không phải vì tiên của nhà họ Văn chúng ta sao!"

"Lâm Quyên..."

Văn Quốc Đống vừa lên tiếng, Tô Bối đã quay đâu trừng mắt nhìn một cái: "Mẹ... Canh nguội thì có thể tác dụng của thuốc sẽ không tốt nữa..."

Lâm Quyên hừ lạnh một tiếng, bà ta nhận lấy bát canh, bóp mũi uống một ngụm trong buồn bực.

Tô Bối nhìn bà ta, nụ cười trên mặt tươi thêm vài phân: "Ba... Ba cũng tranh thủ uống lúc còn nóng đi..."

Văn Quốc Đống hờ hững quét mất nhìn Lâm Quyên, uống hết sạch canh thuốc dưới cái nhìn chăm chú của Tô Bối.

Lâm Quyên vừa ngẩng đâu đã nhìn thấy con dâu mắt đi mày lại, bà ta vừa muốn lên tiếng thì có một nam một nữ, hai hộ lý lập tức vào cửa để chuẩn bị thay ga giường.

Lâm Quyên đành phải nhịn sự bất mãn trong lòng xuống, trực tiếp đi tới bên giường Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống bị thương, đi đứng xuống giường cân người đỡ, Lâm Quyên đưa tay muốn cùng hộ lý đỡ

Văn Quốc Đống mà ai ngờ hắn cũng không nhìn người ta một cái, một tay hắn vịn vào tay hộ lý nam rồi trực tiếp bước xuống giường.

Tay Lâm Quyên xấu hổ cứng đờ giữa không trung, sự khó xử trên mặt còn chưa tan đã nhìn thấy một dấu vết lớn trên ga giường.

Hộ lý nữ lớn tuổi cũng thấy được dấu vết này trên ga giường, chẳng qua đối phương không để ý tới Lâm Quyên đang nổi giận ở bên cạnh.

Ngược lại còn nhỏ giọng nói thâm: "Làm cái này ở trên giường rất khó tẩy rửa đó..."

Hộ lý nam nhạy bén nhận ra bâu không khí trong phòng bệnh không ổn thì vội vàng lên tiếng ngắt lời: "Cô ƠI...

"Diện tích lớn như vậy, rửa không sạch... Chỉ có thể ném đi thôi..." Hộ lý vừa thu dọn ga giường vừa nói:

"Tuổi cũng đâu nhỏ... Mà còn giống như người trẻ..."

Tô Bối đứng phía sau Văn Quốc Đống, thấy Lâm Quyên tức giận đến thịt trên mặt cũng run rẩy, cô còn không quên ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: "Đây còn không phải là bố mẹ chông cháu có tình cảm tốt sao...

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.