THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 209: Tiểu Ngọc Là "Ruột Thịt"

Chương 209: Tiểu Ngọc Là "Ruột Thịt"

"Chị biến thái? Ai hôi trước tàm với Diệp Liệt Thanh trước mặt chị ở nhà cũ? Nếu không phải một lát sau

Diệp Liệt Thanh phải tới tìm bác cả của em thì kiểu gì hai người chẳng tầm thêm tân nữa?"

"Đi đi! Nhanh chóng đưa Văn Ngọc tìm bố nó đi! Đừng fàm phiên thế giới hai người của tụi chị nữa!"

Từ túc Văn Uyển về nhà bà ngoại đến bây giờ vẫn chưa từng thấy Diệp Liệt Thanh, mỗi ngày cô ấy đêu bị tác hợp đi hẹn hò với một chàng trai trẻ ngốc nghếch.

Lúc mới bất đâu hẹn hò thì còn cảm thấy có chút thú vị.

Càng về sau càng phát hiện, ngoại trừ tớn tên đẹp trai, tuổi trẻ ra thì không có điểm nào khiến cô ấy thích.

Vẫn tà fão già của cô ấy ngon hơn!

Vụ "ngoại tình" ở bệnh viện đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Ngoài miệng Lâm Quyên £a hét không buông tha cho Văn Quốc Đống nhưng trên thực tế vẫn không dám trở mặt với Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống xuất viện, bởi vì năm nay ở nhà cũ hơi nhiêu việc, vừa phải chuẩn bị đêm giao thừa, tại phải tổ chức tiệc trăm ngày cho Văn Ngọc, không thích hợp cho Văn Quốc Đống dưỡng thương.

Tô Bối đưa Văn Quốc Đống trở vê nhà họ Văn, Lâm Quyên vốn định ở nhà cũ lo liệu tiệc trăm ngày của Văn Ngọc. Nhưng được "lời ngon tiếng ngọt" của Văn Uyển khuyên một trận, lại quyết định trở vê nhà họ Văn.

Trải qua sự kích thích ở bệnh viện, Lâm Quyên ngoan ngoãn hơn rất nhiêu, tận tình chăm sóc Văn Ngọc, thái độ đối với Tô Bối lại còn thay đổi một trăm tám mươi độ.

Sau khi Văn Quốc Đống xuất viện, Lâm Quyên tự mình làm hết, không để người giúp việc làm chút nào.

Công ty luật của Tô Bối bận rộn, cũng vui vẻ khi thấy Lâm Quyên từ quý phu nhân cao cao tại thượng biến thành người phụ nữ nội trợ trong gia đình.

"Quốc Đống... Bữa tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc... Không có bố thì cũng không tốt... Nếu không hay là gọi A Lê trở lại đi?"

Văn Quốc Đống nhìn tờ báo trên tay, lông mày nhíu thành một chữ xuyên: "Không cân nó nữa."

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết! Bữa tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc tôi sẽ chủ trì, không cân bà quan tâm."

"Quốc Đống! Ông là ông nội của Tiểu Ngọc... Ông chủ trì? Ai không biết còn tưởng rằng ông là bố của Tiểu Ngọc đấy!"

Nghe vậy thì Tô Bối ngồi ở một bên nhíu mày: "Mẹ... Mẹ muốn A Lê trở vê thì cũng phải tìm được anh ấy chứ..."

"Cô...

Văn Lê từ trước đến nay đêu lăn lộn cùng một chỗ với người nhà họ Lâm, trong khoảng thời gian này Văn Quốc Đống xử lý người nhà họ Lâm, Văn Lê đã sớm không còn hướng đi nào khác.

Ý định ban đâu của bà ta là thăm dò Văn Quốc Đống, ai ngờ bị Tô Bối làm hỏng chuyện.

"Cô không biết xấu hổ mà còn nói sao! Chông cô không có ở nhà quanh năm... Cô không hê sốt ruột chút nào sao? Nào có người vợ nào làm như vậy?"

Nói xong, Lâm Quyên chỉ vào một bàn cơm canh trước mặt: "Cô nhìn xem... Đây mới là chuyện một người vợ tốt nên làm chứ, người phụ nữ mà ngày nào cũng ổi ra ngoài, mặc kệ concái, không để ý đến chồng, ai không biết còn tưởng cô là con ruột của nhà họ Văn... còn A Lê là cái đứa đi ở rể."

Tô Bối nhìn từng món ăn trước mặt, tất cả đêu theo khẩu vị của Văn Quốc Đống, Lâm Quyên từ trước đến nay mười ngón tay không dính nước xuân, vì "níu giữ" đàn ông mà tốn không ít tâm tư.

"Mẹ... Tuy rằng côn không phải là con ruột của nhà họ Văn nhưng có Tiểu Ngọc là "ruột thịt" đủ rôi..."

Tô Bối cố ý nhấn mạnh hai chữ "ruột thịt", ánh mất ái muội nhìn lướt qua Văn Quốc Đống ở bên cạnh.

Văn Quốc Đống âm thâm trừng mắt nhìn Tô Bối một cái.

Mặt hai người không hề bị che khuất, nhưng Lâm Quyên lại chỉ để ý lời nói của Tô Bối, khẽ cười nhạo một tiếng: "Nếu Tiểu Ngọc không phải con ruột của A Lê thì cô còn có thể ngôi ở đây sao!"

Tô Bối nhướng mày, không lên tiếng.

Chỉ thấy Lâm Quyên đột nhiên chào hỏi người giúp việc ở một bên: "Chị Vương, hôm nay chị trông Tiểu Ngọc một đêm..."

Chị Vương giật mình, sau khi phản ứng tại thì đông ý.

Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhíu nhíu mày, trong khoảng thời gian này đối với Lâm Quyên thì Văn Ngọc còn quan trọng hơn mạng

Đột nhiên để cho giúp việc chăm sóc Văn Ngọc... Không chừng đang suy nghĩ gì đó.

"Quốc Đống... Chị Vương nấu canh không tệ, ông uống nhiêu một chút... Còn có £oại thịt ủ rượu này tà món trước kia ông thích ăn nhất..."

Sau khi Lâm Quyên dặn dò chăm sóc Văn Ngọc thì tại ân cân quá mức với Văn Quốc Đống.

Tô Bối đưa tay muốn múc canh, tại bị Lâm Quyên thấp giọng mắng: "Tô Bối... Đây tà canh cho bố cô!"

Nói xong, bà ta bưng canh đến trước mặt Văn Quốc Đống.

Lân này thì tàm gì có ai không nhìn ra vấn đề trong canh.

Tô Bối cười tạnh nhìn Văn Quốc Đống: "Quan hệ giữa ba và mẹ tốt ghê..."

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.