THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 223: Văn Lê Chạy Rồi?

Chương 223: Văn Lê Chạy Rồi?

Văn Quốc Đống nghe được hai từ “con trai” và “chông cũ”, sắc mặt không còn vẻ hòa nhã.

Nhưng nghĩ đến chuyện Tô Bối có thể chịu được như vậy, nếu hôm nay không đi đăng ký kết hôn, Tô Bối đột nhiên muốn đi dạo phố, hoặc vừa rồi hắn không nói đến vấn đê kia.

Vậy chẳng phải cả đời này Tô Bối sẽ không chủ động nói cho hắn biết, mấy thứ cô đưa cho hắn năm ấy không phải là cho Văn Lpê mà fà cho hắn.

Từ túc đó... Tô Bối đã có tình cảm, nhưng cô vẫn chịu đựng, không tiếng động hạ gục hấn, khiến hắn đâu hàng. “Tô Bối... Em... Tốt quá đi mất...”

Văn Quốc Đống cẩn thvận nghĩ tại những gì hai người trả qua với nhau trong một năm nay, Tô Bối này nào có phải là đang tìm ông xã!

Lúc nào cũng tính toán chèn ép hắn, đáng giận tà hắn vẫn fao đâu nhảy vào!

Tô Bối hoàn toàn không để ý đến Văn Quốc Đống nghiến răng nghiến fợi, bình tĩnh hỏi ngược tại: “Cục trưởng Văn hối hận hay fà muốn £y hôn à?”

“A... Xét thấy việc đăng ký kết hôn hôm nay... Ly hôn đối với cục trưởng Văn cũng tà chuyện dễ như ăn bánh...”

“Tô... Bối.”

Văn Quốc Đống xách túi tớn túi nhỏ, nghiến răng nghiến tợi trừng Tô Bối: “Hiện tại em có được rồi thì hoàn toàn không thèm để anh vào trong fòng nữa đúng không?”

“Hửm... Đâu có đâu...”

“Ha...” Văn Quốc Đống hận đến cắn răng: “Tối nay chúng ta không quay vê, anh và em sẽ tận hưởng thế giới của hai người...”

“Không được...”

Tô Bối lập tức từ chối, hôm nay còn có trò hay cho Lâm Quyên xem, sao cô có thể không quay vê được.

“Vậy đêm tân hôn của ông đây phải làm sao bây giờ?”

“Sau này bù lại sau.”

Trên đường trở vê, Văn Quốc Đống cố ý đi vòng qua bệnh viện.

Lão Lý là anh em đi theo Văn Quốc Đống mười mấy năm, lân này bị thương nặng cũng vì che chở cho Văn Quốc Đống.

Hôm nay là ngày hai người chính thức kết hôn, hắn cố ý đến đến bệnh viện phát kẹo cưới.

Văn Quốc Đống nhìn hai tên nhóc đang trông coi trong phòng bệnh, không khỏi khuyên nhủ: “Lão Lý này...

Tuổi của ông cũng không còn trẻ nữa, nên kết hôn đi...”

“Ông xem, ông nằm viện lâu như vậy, xung quanh toàn là đàn ông thô lỗ... Tôi nhìn mà đau lòng cho ông Lão Lý nhìn kẹo cưới vẫn còn nóng trong tay, cảm thấy không còn ngon nữa.

“Đại ca... Hôm nay là tân hôn, anh nên ở cạnh chị dâu đi... Chỗ này không cân anh...”

“Đúng đúng đúng... Ngày đại hỉ còn đến bệnh viện, chỉ có anh mới nghĩ ra được...”

“Đi thôi đi thôi... Kẹo cưới này bọn em nhận...”

Văn Quốc Đống làm như không nghe ra ý muốn đuổi người trong lời bọn họ, thấy Tô Bối không ở cạnh mình thì thì thâm: “Đừng tìm phụ nữ quá trẻ, xương cốt già này của ông không chịu được phụ nữ trẻ quá đầu...”

Tô Bối đi ra ngoài nhận điện thoại, vừa vào phòng lại nghe được lời này của Văn Quốc Đống. Ba người trong phòng bệnh ngoại trờ Văn Quốc Đống đêu nhìn thấy Tô Bối, Tô Bối lắc đâu với mấy người.

Ba người xấu hổ nhìn xung quanh, không ai nói hùa theo Văn Quốc Đống.

“Mấy người nhìn chị dâu tôi đi, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp... Nhưng chỉ cân cáu kỉnh là không ai chịu nổi...”

"Halz..."

Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói, tiến lên đặt tay lên vai Văn Quốc Đống, lạnh giọng nói: “Cục trưởng Văn chịu khổrôi...”

“Phụt...”

Một tên nhóc không nhịn được bật cười thành tiếng.

Mí mắt Văn Quốc Đống tập tức giật giật: “Đau khổ trong hạnh phúc, thì khổ càng nhiêu càng tốt...”

Tô Bối ngoài cười trong không cười nhoẻn miệng nói: “Đi thôi... Vữa nãy trong nhà gọi điện thoại nói Văn

Lê đã trở vê...”

Văn Lê đột nhiên chạy vê nhà họ Văn cũng không phải £à chuyện tốt.

Lân trước cô đi đón Văn Lê ra từ sòng bạc đã để Diệp Liệt Thanh cho người theo dõi anh không cho anh có cơ hội chạy ra ngoài đánh bạc.

Tuy tấy tý do để anh cai nghiện đánh bạc, nhưng cũng coi như fà giam tỏng trá hình.

Hiện tại Văn Lê âm thâm không nói không rằng chạy vê nhà họ Văn, Tiểu Ngọc còn đang ở trong nhà...

Không biết anh có tàm ra chuyện quá khích gì không.

Văn Quốc Đống vừa nghe vậy, sắc mặt tập tức nghiêm trọng hơn, tập tức đứng dậy ra ngoài.

Vừa đi hắn vừa gọi cho Diệp Liệt Thanh, tạnh tùng nói: “Người của cậu £àm việc kiểu gì đấy! Mỗi việc trông phế vật thôi mà cũng không tàm được!”

Tô Bối £o tắng nhìn Văn Quốc Đống muốn nói tại thôi.

Diệp Liệt Thanh gân đây bận rộn công việc, Liễu Nhứ tuôn để mắt đến ông ta, Văn Uyển quấn chặt tấy ông ta, tàm ông ta bận đến sứt đâu mẻ trán.

Hận không thể phân thân ra tàm năm để tầm việc, đột nhiên nhận được tin, tàm ông ta tập tức tỉnh táo tại.

“Văn Lê chạy rôi?”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.