THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 224: Bố Không Làm Gì Anh Đâu…

Chương 224: Bố Không Làm Gì Anh Đâu…

Văn Quốc Đống không có thời gian tra cứu chuyện Văn Lê bỏ trốn tà trách nhiệm của ai, hắn vội vàng chạy vê nhà họ Văn.

Nhà họ Văn.

Văn Lê đang bế Văn Ngọc, thân mật đùa giỡn với thằng bét: "Cục cưng Ngọc ngoan... Gọi bố đi..."

"Bố... Bố..."

Văn Ngọc ngửi thấy mùi người fạ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như muốn khóc.

Bảo mẫu bên cạnh thấy thế đã muốn bế đứa bé nhưnpg đêu bị Lâm Quyên mắng.

"Cô căng thẳng cái gì? Nó tà bố ruột thằng bé... Thân mật với con trai chút thì sao? Sao cô phải lo?"

Đến tận giữa trưa Lâm Quyên mới tỉnh tại, vừa dậy đã thấy vcả người đau nhức, nhất £à đâu vú và thân dưới đau như muốn chết đi sống tại.

Kết hôn đã nhiêu năm, cho dù £ân đâu tiên tàm với Văn Quốc Đống cũng không đau nhức như hôm nay.

Nghĩ đến cảnh tượng hỗn £oạn trên giường, Lâm Quyên vô cùng khó chịu, mặt mũi đỏ bừng.

Một người sống đến tuổi trung niên mới tìm lại cảm xúc mãnh liệt hồi trẻ sao có thể không hoài xuân?

"Ngọc Bảo... Bố... Bố..."

Văn Lê kiên trì dạy thằng bé gọi bố, nhưng mới dạy được hai câu Văn Ngọc đã khóc khàn cả giọng.

"Oa... Oa..."

Tô Bối vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Văn Ngọc.

"Tiểu Ngọc..."

Tô Bối vội chạy vào muốn bế con nhưng Văn Lê lại lắc tay né tránh.

"A Lê... Tiểu Ngọc sợ người lạ..."

Văn Lê phớt lờ sự lo lắng của Tô Bối, anh vẫn dỗ dành thằng bé: "Ngọc Bảo không sợ nhỉ... Bố ở đây mà...

Bố ôm một cái sẽ không sợ nữa đâu..."

"Oa... Oa... Óa..."

Văn Ngọc bất chấp gào lên, Lâm Quyên đúng một bên nghe vậy cũng phải đau lòng.

"Con chơi với con thì cứ chơi, chọc nó khóc lên làm gì?"

Lâm Quyên run rẩy đứng dậy, bước chân khập khiễng bước đến bên cạnh Văn Lê: "Tiểu Ngọc đừng khóc, đừng khóc nữa... Ra bà nội bế nào... Bố xấu lắm... Chọc cho Tiểu Ngọc khóc rồi... Bố xấu này..."

Văn Quốc Đống đi vào sau lạnh lùng nhìn Văn Lê, nghe Lâm Quyên dỗ đứa trẻ thì nhíu chặt mày nói: "Đứa trẻ mới lớn chừng ấy, bà dạy nó nói cái gì đấy?"

"Tôi..."

Nhìn thấy Văn Quốc Đống, hai chân Lâm Quyên mêm nhữn, lời ra đến miệng lại thu về, khuôn mặt ửng hông liếc mắt nhìn hắn: Tôi có dạy thằng bé cái gì đâu? Cục cưng sắp làm tiệc trăm ngày rồi còn chưa từng gặp bố nó... Vậy thì người bố này có chỗ nào tốt?”

Văn Quốc Đống kìm nén cơn giận, liếc nhìn Văn Lê ôm đứa bé không buông tay, nói: "Cậu về đây làm gì?"

"Bố... Bố nói gì vậy? Con là con trai của bố mà?"

Văn Lê bế Văn Ngọc đang khóc ngần ngặt đi quanh phòng, không chịu buông tay đưa cho ai: "Con không chỉ tà con trai bố mà còn tà bố của Tiểu Ngọc... Sao con không thể quay vê đây?"

Chữ "Bố" bị Văn Lê nhấn thật mạnh.

Tô Bối giật mình, vô thức siết chặt nắm đấm: "A Lê..."

Văn Lê không cho Tô Bối cơ hội nói chuyện, anh ngắt tời cô: "Bố... Con có chuyện muốn nói với bố."

Văn Quốc Đống im tặng quan sát Văn Lê: "Đưa thằng bé cho mẹ cậu, tên thư phòng..."

"Không được... Tiểu Ngọc ra đời £âu như vậy nhưng người tầm bố như con mới được gặp một tân... Dù thế nào cũng phải để cho con có cơ hội bồi dưỡng tình cảm bố con chứ!"

Tô Bối nghe Văn Ngọc chỉ khóc một túc đã khản cả cổ thì lo tắng nói: "A Lê! Anh sao vậy?"

Văn Quốc Đống kéo Tô Bối tại rôi trâm giọng nói với Văn Lê: "Đi tên!"

Thấy Tô Bối sắp khóc đến nơi, Văn Lê cười nói: "Bối Nhi đừng lo... Bố sẽ không fàm gì anh đâu."

Văn Quốc Đống lạnh tùng nhìn Văn Lê mấy giây, túc này anh mới thu lại nụ cười trên mặt, bế con trai tên tầu.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.