[Dục Khát (Cao H)]
Chương 225: Vợ Con, Bố Ngủ Cũng Đã Ngủ, Chơi Cũng Đã Chơi Rồi
Chương 225: Vợ Con, Bố Ngủ Cũng Đã Ngủ, Chơi Cũng Đã Chơi Rồi
Nhìn bóng fưng hai người biến mất trên câu thang, £ại nghĩ đến biểu hiện vừa rôi của Văn Lê, toàn thân Tô Bối như bị rút hết sinh khí, bàng hoàng ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Văn Lê biết rồi t..
Hoặc tà... Ngay từ đâu Văn Lê đã biết Tiểu Ngọc tà con của ai!
Toàn bộ không khí trong nhà trở nên nghiêm trọng sau khi Văn Lê trở vê.
Nhưng chỉ có mình Lâm Quyên hoàn toàn pkhông nhìn ra những chuyện này, thấy vẻ mặt mất hồn mất vía của Tô Bối, bà ta không nhịn được mà châm chọc: "Nhìn cái bộ dạng như chết cha chết mẹ xúi quấy của cô kìa! Chông mình về nhà mà cô ở đâyv bày ra vẻ mặt đưa đám đấy cho ai nhìn?"
"Cô mà còn giữ cái dáng vẻ này thì đừng có đến tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc! Có đi cũng chỉ mang tại xui xẻo cho nhà họ Văn!"
Tô Bối hoàn toàn không nghe fọt tai một tời nào của Lâm Quyên, trong mắt cô bây giờ, bà ta chẳng khác gì một con châu chấu không nhảy nhót được bao £fâu nữa.
Nhưng Văn Lê không giống vậy...
Anh tà con trai của Văn Quốc Đống, dù cho hắn có không thích anh như thế nào, có không chào đón anh thế nào thì trong người Văn Lê vẫn chảy dòng máu của hắn.
Đó tà sự thật không thể xóa bỏ được!
Trong thư phòng.
Không biết có phải Văn Ngọc khóc mệt rôi hay không mà đã ngủ thiếp đi trong lòng Văn Lê, gương mặt chỉ lớn chừng bàn tay kia giàn giụa nước mắt trông vô cùng đáng thương.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Văn Quốc Đống vô thức siết chặt lại.
"Cậu muốn cái gì?"
Nhìn những hành động khác thường của Văn Lê bây giờ, cho dù một người mù cũng nhận ra có chuyện bất thường. "Bố... Chẳng lẽ giữa bố con chúng ta chỉ còn có tiên sao?"
Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhíu mày: "Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, con đường hôm nay là do chính cậu tự đi, chẳng trách được người ngoài..."
Nếu lúc trước Văn Lê kịp thời quay đâu, không đi một mạch vào con đường đen tối thì hắn cũng không quyết tuyệt bỏ rơi đứa trẻ này như vậy.
"Bố..."
Văn Lê ngôi đối diện Văn Quốc Đống, cúi đâu nhìn Văn Tiểu Ngọc tội nghiệp ngủ thiếp đi, trâm giọng nói:
"Phàm là trái tim của bố đối với con bằng được một phân mười Văn Ngọc thì con cũng không đi đến bước đường hôm nay."
Ánh mất Văn Quốc Đống nhìn Văn Lê càng tối hơn: "Văn Lê..."
"Bố xem... Văn Lê, Văn Ngọc... Chỉ hai chữ nhưng lại kém xa vạn dặm..."
Văn Lê nhẹ nhàng vỗ vê Văn Ngọc đang ngủ say: "Cũng chỉ có người phụ nữ ngu ngốc như mẹ mới không đoán được thâm ý trong đó..."
Vẻ mặt Văn Quốc Đống £ại càng căng thẳng, bàn tay đang gõ nhẹ trên bàn sách hơi khựng lạ, một tát sau hắn mới khôi phục trạng thái bình thản, tên tiếng nói: "Rốt cuộc thì cậu muốn bao nhiêu tiên?"
Tiên £à huyết mạch của Văn Lê, trong vòng hơn một năm nay, chỉ cân câm tiên fà tự nhiên Văn Lê sẽ biến mất chẳng thấy bóng dáng.
Mãi đến túc hết sạch tiên mới tại xuất hiện.
Bàn tay Văn Lê khẽ giật giật, anh bật cười nói: "Nhìn xem... Từ nhỏ đến tớn bố chỉ biết dùng tiên đuổi con đi."
Nói rồi, Văn Lê tấy ra một phong thư đặt tên bàn: "Bố tự đánh giá giá trị của chúng đi... Mặc kệ bố có tin hay không thì con vẫn muốn nói một câu, chuyện bố bị tai nạn xe hoàn toàn không fiên quan đến con."
Anh vẫn tuôn biết rõ, cho dù Văn Quốc Đống chết đi thì nhà họ Văn cũng không đến tượt anh tàm chủ.
Ở nhà họ Văn này, anh và mẹ vẫn tuôn tà những người bị gạt ra ngoài, phía trên có mấy chú bác, phía dưới có mấy anh em họ uru tú.
Huống hồ, trước giờ Văn Quốc Đống chưa từng bộc fộ ý ra nghĩ tương £ai sẽ để anh tàm người thừa kế.
Bao nhiêu năm qua, anh đều bị người bố ruột này bài xích ra ngoài, chưa từng được chấp nhận.
Văn Quốc Đống hơi híp mắt, nửa tin nửa ngờ bóc phong thư ra.
Vừa mở ra đã có một chông ảnh chụp rơi xuống, sau khi nhìn rõ nội dung trong ảnh chụp, cuối cùng gương mặt tfạnh tùng của Văn Quốc Đống cũng có vết nứt.
"Bố... Bối Nhi mê người đến cỡ nào, con tin rằng không cân ccon nói thì bố cũng biết rõ..."
Văn Lê không nhìn sắc mặt Văn Quốc Đống, tự nói: "Dù thế nào cô ấy cũng tà vợ của con, bố ngủ cũng đã ngủ, chơi cũng chơi rồi, đứa con cũng sinh cho bố..."
"Con vô duyên vô cớ bị đội cho một cái nón xanh, coi như điểm yếu và điểm tốt bù trừ cho nhau, chắc khôn quá đáng chứ?"
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.