THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 226: Bố, Con Không Phải Thằng Ngu

Chương 226: Bố, Con Không Phải Thằng Ngu

Văn Quốc Đống không xem ảnh nữa, đôi mắt sắc bén xuyên qua cặp mắt kính gọng bạc nhìn chằm chằm Văn Lê.

"Chỉ cân tợi ích?"

Không ai hiểu con bằng cha, Văn Quốc Đống chưa bao giờ tin Văn Lê chỉ mới biết quan hệ của hắn và Tô Bối.

Anh án binh bất động fâu như vậy, nhẫn nhịn đến tận bây giờ, hắn cũng không tin anh chỉ vì mưu tài.

Nếu chỉ tà mưu tài, Văn Lê sẽ không tung con át chủ bài ra nhanh như vậy.

"Bố, dù thế nào con cũng tà con trai của Văn Quốc Đống, bố mà đổ thì chẳng có tợi gì cho con."

Văn Lê đột nhiên ngẩng đâu tên, nhìn thắng vào mắt Văn Quốc Đống: "Con chỉ cân bố ủng hộ con vô điêu kiện... Mặc kệ con có tàm cái gì! Tin rằng với quyên thế của bố ở thành phố Lâm này thì chuyện đó chẳng có gì khó..."

"Không có khả năng!"

Văn Quốc Đống có dùng ngón chân mà suy nghĩ cũng có thể đoán được Văn Lê đang tính toán điêu gì.

"Bố, con không phải thằng ngu, con chỉ tà một dân cờ bạc chẳng có gì để mất thôi..."

Ngay khi mấy chữ "Dân cở bạc" thoát ra từ miệng anh, thế cục đã trở thành Văn Lê đơn phương uy hiếp.

Văn Quốc Đống im lặng một lúc lâu mới chợt nở nụ cười: "A Lê... Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Nghe thế, Văn Lê ngẩn người, không ngờ đột nhiên Văn Quốc Đống lại đổi chủ đê.

"Ông đây mười bảy tuổi đã vào quân đội, hơn ba mươi năm mới đi đến địa vị như ngày hôm nay, có âm mưu quỷ kế gì mà tôi chưa từng gặp qua?"

Văn Quốc Đống khinh thưởng ném tập ảnh vào thùng rác, lạnh lùng nói: "Dùng nó để ép buộc tôi chẳng thà cậu trực tiếp câm khẩu súng chĩa vào đâu tôi..."

Sắc mặt Văn Lê thay đổi mấy lân, hung dữ nói: "Tất nhiên con biết không thể uy hiếp được bố, dù bố không quan tâm nhưng còn Bối Nhi thì sao?"

Văn Quốc Đống vẫn sừng sững bất động, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

"Bố... Đây chỉ là ảnh chụp thôi... Chỗ con còn có rất nhiêu video quý giá của bố! Bố muốn bao nhiêu con cho bố bấy nhiêu!"

"Bố không tin à? Hay con thử gửi vài cái cho đồng nghiệp của bố nhá? Hay là... Con câm xuống cho mẹ xem?"

"Bố... Đồng ý đi... Con... Con..."

Con chỉ cân tiên... Còn bố chăng cân làm øì cả... Con mở... Mở sòng bạc... Sẽ chia nhiêu hoa hông cho

"C h t Còn bố ch ] C M bạc... Sẽ chia nhiêu hoa bố..."

"Thật đấy... Bố... Con biết bố đang suy nghĩ, chỉ cân xử lý được bọn họ thì thành phố Lâm chính là thiên hạcủa nhà họ Văn chúng ta!"

"Đến lúc đó, hai bố con ta nội ứng ngoại hợp, nhà họ Văn chắc chắn sẽ có một bước tiến mới! Bố cứ tin con!"

Văn Lê càng nói càng kích động, vòng tay ôm Văn Ngọc vô thức siết chặt khiến thằng bé tỉnh lại.

"Oa....

Văn Lê như thế lên cơn nghiện, mặt mũi dữ tợn trừng mắt quát Văn Ngọc: "Ngậm miệng! Không được khóc!"

"Khóc nữa tao bóp chết mày!"

Tranh thủ lúc Văn Lê lên cơn nghiện, Văn Quốc Đống đứng bật dậy khỏi bàn làm việc đoạt lấy Văn Ngọc.

"Mày muốn chết à!"

"Con... Con..."

Văn Lê nghiện thuốc nặng, anh tiên tục ngáp dài, tay chân yếu ớt co giật, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Văn Quốc Đống không cho anh nói hết tởi đã bế Văn Ngọc tên đạp thẳng Văn Lê ngã xuống đất, sau đó giẫm một chân fên đâu anh, tạnh tùng nói: "Lúc tay ông đây dính máu thì mày còn chưa phải tà cái tế bào đâu!"

Nói xong, hắn tung một cước đá Văn Lê văng vào một góc hẻo fánh trong thư phòng.

"Tiểu Ngọc đừng sợ, ba ba hôn này, đừng khóc nữa..."

Văn Quốc Đống nhẹ nhàng dỗ dành Văn Ngọc đang hoảng sợ trong tòng: "Ba ôm cục cưng nha, cục cưng đừng khóc nữa..."

Thân thể Văn Lê vô thức run tẩy bẩy, thấy Văn Quốc Đống thì thâm dỗ dành Văn Ngọc, đôi mắt anh mờ đi:

"Bố... Hổ... Hổ dữ... Không ăn thịt con."

Nghe vậy, Văn Quốc Đống tạnh tùng nhìn Văn Lê: "Ngoại trừ người chết, có rất nhiêu phương pháp để cho người ta không mở miệng được..."

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.