[Dục Khát (Cao H)]
Chương 227: Em Ở Cùng Bố Lâu Như Vậy
Chương 227: Em Ở Cùng Bố Lâu Như Vậy
Văn Lê nằm sấp trên mặt đất, không quan tâm nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, bàn tay che ngực, một cước vừa rồi của Văn Quốc Đống hoàn toàn không thu tực mà đá thật mạnh vào ngực anh.
"Bố... Bố..."
Văn Quốc Đống tiên tục dỗ dành Văn Ngọc, không hê quan tâm đến người đang nằm chật vật dưới đất.
Một túc fâu sau hắn mới nói: "Từ hôm nay trở đi, Văn Quốc Đống tôi không có thằng con trai như cậu"
Trước đây hắn nghĩ mặc dù Văn Lê tâm thường thì tâm thường, tất cả tà do cách dạy dỗ, tâm mắt và fòng dạ nhỏ mọn của Lâm Quyên, trong fòng tuôn tin tưởng dù sao rong người anh cũng chảy dòng máu của hắn, có tẽ sẽ không xấu như vậy.
Nhưng hôm nay...
Vừa nghĩ đến gương mặt dữ tợn vừa rồi của anh, cùng câu: "Khóc nữa tao bóp chết mày!"
Vang vọng bên tai Văn Quốc Đống.
Nghe hắn nói vậy, cơ thể tiên tục run rẩy của Văn Lê chợt cứng đờ một giây, sau đó bắt đâu făn tộn gào khóc đến bên chân Văn Quốc Đống.
"Bố... Con saI rồi... Con thật sự biết sai rồi... Bố ơi..."
Văn Quốc Đống nhắm mất lại, kìm nén cảm xúc dâng lên trong lông ngực: "Cút!"
Tô Bối đợi mãi ở dưới lâu, cuối cùng không nhịn được mở toang cửa thư phòng trước mặt Lâm Quyên.
Lâm Quyên đứng ngay sau lưng Tô Bối, thấy cô quen cửa quen nẻo mở cửa như vậy, gương mặt già nua tràn ngập vẻ khó hiểu.
Lân trước xảy ra chuyện của Lâm gia, Tô Bối đã gióng trống khua chiêng đổi hết ổ khóa phòng ngủ và thư phòng.
Thư phòng Văn Quốc Đống bị đổi thành khóa mật mã, ngoài Văn Quốc Đống thì đến bà ta cũng không biết mật mã. Động tác liên mạch không chút dây dưa dài dòng vừa rồi của Tô Bối khiến trái tm Lâm Quyên hoảng sợ đè nén: "Chị Vương, chị nói xem... Từ khi nào mà nhà chúng ta đến lượt một người ngoài lên làm chủ?"
Bảo mẫu đi theo sau lưng Lâm Quyên nghe vậy cũng không dám nói gì.
Lâm Quyên bất mãn trừng mắt nhìn bảo mẫu, khẽ thì thâm: "Tô Bối cũng chỉ có đứa con thôi mà, chẳng qua
Tiểu Lê không ra gì nên Quốc Đống mới coi trọng Ngọc Nhi thôi."
Nói đến đây, Lâm Quyên nhấc tay sờ bụng dưới: "Chị cảm thấy... Tôi đã đến tuổi này rồi lại mang thai nữa được không?"
Văn Lê không ra gì đã là sự thật, trong lòng bà ta vẫn luôn có một dự cảm xấu, nếu không nắm chặt Văn Quốc Đống thì hai mẹ con bà ta sẽ trắng tay.
Vẻ mặt bảo mẫu vô cùng đặc sắc: "Chuyện này... Tuổi đã cao..."
"Bao nhiêu mà cao? Năm nay tôi còn chưa đến bốn lăm... Có phải chưa có ai đến tuổi này còn mang thai đâu!"
Lâm Quyên càng nói càng cảm thấy phương pháp này rất khả thi, không quan tâm hạ thân đau nhức, bà ta đi thẳng về phòng.
"Cơm tối đừng gọi tôi... Tôi phải quay vê dưỡng da mới được..."
Thấy Lâm Quyên đắm chìm trong thế giới của mình không thoát ra được, bảo mẫu bất đắc dĩ thở dài.
Từ khi bảo mẫu đến nhà họ Văn đến giờ đã hơn mươi năm, nói Lâm Quyên không có đâu óc thì bà ta chưa hê xảy ra vấn đê gì khi ra ngoài giao tiếp.
Nếu nói bà ta có đâu óc thì chuyện cha chông nàng dâu rõ rành rành trước mắt thế kia thì lại không hê nhìn Ta.
Tô Bối vừa vào cửa đã thấy Văn Lê đang quỳ dưới đất, liên tục dập đâu với Văn Quốc Đống.
Văn Ngọc đang nằm khóc co ro trong lòng Văn Quốc Đống, Tô Bối vội vàng đi vào đón lấy con trai.
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì khóc quá nhiêu của Văn Ngọc, Tô Bối đỏ mắt dỗ dành: "Tiểu Ngọc đừng khóc nữa... Mẹ đây rôi..."
Nhìn thấy Tô Bối, Văn Lê như thể gặp được cứu tinh, anh cuống quít hô: "Bà xã... Vợ ơi... Em câu xin bố hộ anh đi..."
"Vợ ơi... Bố muốn giết anh... Em cùng ông ấy fâu như vậy mà... Chắc chấn ông Ấy sẽ nghe em..."
"Cầu xin em... Vợ ơI... A...
Còn chưa nói hết câu Văn Quốc Đống đã xắn tay áo xách Văn Lê vào trong một xó, tiên tục tung ra những cú đấm trời giáng.
Động tác của Văn Quốc Đống vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát, không chút do dự.
Tiếng kêu thảm thiết của Văn Lê tấp đây màng nhĩ, Tô Bối từ từ nhắm mắt tại, không muốn nhìn tình cảnh bên kia.
Cuối cùng, Lê thoi thóp nói với Văn Quốc Đống: "Bố... Con, con £à bố trên danh nghĩa của... Của... Tiểu Ngọc..."
Nắm đấm của Văn Quốc Đống dừng tại giữa không trung.
Lúc này Tô Bối mới quan sát kỹ người đàn ông bị Văn Quốc Đống đánh sưng mặt dưới đất.
Một tia không đành Pòng cuối cùng trong đâu nháy mắt tan thành mây khói: "Văn Lê... Anh hết thuốc chữa rồi!"
Đi đến bước đường này vẫn không chịu chết tâm, còn dùng đứa bé để uy hiếp Văn Quốc Đống.
Nếu Văn Lê an phận thủ thường đợi trong căn hộ cô sắp xếp có fẽ vẫn còn cứu được.
Ít nhất... Cô sẽ đên bù cho anh về việc cô phản bội.
Văn Lê chỉ cân đợi thêm nửa năm nữa, chờ đến khi Văn Quốc Đống thu tưới... Nhưng anh vẫn đi vào một con đường khác!
Sau khi đánh nốt nắm đấm vào mặt Văn Lê, Văn Quốc Đống ghét bỏ xoa xoa tay.
"Nếu anh ấy đi theo đường tui mà anh để tại, thì sẽ không rơi xuống bước đường hôm nay...
Không phải hắn không cho Văn Lê cơ hội...
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.