[Dục Khát (Cao H)]
Chương 228: Con Dâu Trưởng… Tô Bối
Chương 228: Con Dâu Trưởng… Tô Bối
Tô Bối không hê quan tâm đến Văn Lê nữa, cho dù anh có bị Văn Quốc Đống đánh chết ở nơi đây, thì cũng tà do anh tự tầm tự chịu.
Cuối cùng, Diệp Liệt Thanh dẫn người tới, mang Văn Lê bị thương nặng đi.
Trước khi đi, Lâm Quyên cũng không ra mặt nhìn tấy một cái.
Văn Ngọc bị dọa sợ, chỉ muốn có người bế, chỉ cân buông tay ra một chút tà khóc, thay người khác bế cũng khóc, dỗ hết nửa ngày cũng chưa thấy đỡ hơn.
Văn Quốc Đống nghe thấy Văn Ngọc khóc khàn cả giọng, tạnh tùng nói: "Vừa rồi còn đánh vẫn nhẹ nhàng quá
Tô Bối khe khẽ dỗ Văn Ngọc, không tên tiếng.
Mãi cho đến tối, Lâm Quyên mới xuống khỏi £âu.
Rõ ràng còn cách khá xa, Tô Bối vẫn ngửi thấy mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người của Lâm Quyên.
Chẳng qua Tô Bối cúi đâu dỗ Văn Ngọc, không mở miệng, cái foại thủ đoạn "tranh thủ tình cảm" của Lâm Quyên này chẳng đáng để tâm.
Nếu như tà trước kia, có fẽ cô sẽ không nhịn được mà chế giễu vài câu, thế nhưng hiện giờ...
Có Văn Quốc Đống ở đây, khỏi cân cô phải ra tay, Lâm Quyên sẽ biết khó mà lui.
Khứu giác của Văn Quốc Đống vốn đã nhạy hơn so với người bình thường, khi Lâm Quyên ở trên câu thang, hắn cũng đã ngửi được mùi hôi thối không thể tiêu tan được ẩn giấu trong mùi nước hoa kia.
"Vê ngay! Đừng để cái mùi trên người kia ám đến thằng bé!"
Lâm Quyên dày công trang điểm ăn diện xong xuôi ở trong phòng ngủ, mới vừa xuống dưới lâu, đã bị Văn Quốc Đống hất một chậu nước lạnh.
"Tôi... Mùi này cũng đâu có nồng lắm..."
Văn Quốc Đống tiếp tục khẽ quát bà ta: "Tiểu Ngọc mới lớn ngân này, sao mà yên ổn nổi với mùi nước hoa nồng nặc của bà được?"
Sau chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Quyên một lòng một dạ với "cái thai thứ hai" trong người, đương nhiên là quên mất Văn Ngọc.
"Tiểu Ngọc đâu có yếu ớt như thế... Thằng bé..."
"Đủ rồi! Vê phòng đi, mấy ngày này bà ít đụng chạm vào Tiểu Ngọc đi!"
Văn Quốc Đống bị Văn Lê làm phiên suốt một buổi chiêu, hiện giờ lại bị Lâm Quyên quấn lấy, cả người đúng là tâm phiên ý loạn.
Thấy Lâm Quyên càng ngày càng ngứa mắt, nhất là cái loại ánh mắt nhìn hắn hôm nay của Lâm Quyên, kiểu gì cũng khiến cho hắn có cảm giác rợn tóc gáy.
Lâm Quyên tốn công chuẩn bị suốt một buổi chiêu, bị Văn Quốc Đống không nói gì mà đã giẫm đạp lên, trong lòng cũng ẩn ẩn tức giận.
Văn Quốc Đống thấy Lâm Quyên lại sắp làm loạn, ánh mắt nhìn vê phía Lâm Quyên cũng dân dân sâu hơn.
Thế nhưng lại hòa hòa giọng điệu, dịu dàng khuyên nhủ: "Được rồi, em vê trước đi, chốc nữa anh kêu người làm nóng sữa tươi rồi mang lên cho em..."
Quả nhiên, vừa mới nói xong.
Mặt của Lâm Quyên lập tức đỏ lên, vừa thẹn thùng vừa sợ hãi mà liếc nhìn Văn Quốc Đống: "Già mà không đứng đắn... Vậy tôi đi về trước..."
Tô Bối lạnh mắt nhìn người phụ nữ bị Văn Quốc Đống "dỗ dành đi", trong lòng cảm khái một hồi.
Rốt cuộc thì Văn Lê cũng giống với mẹ anh, vừa khở khao lại vừa ngu xuẩh.
Văn Quốc Đống đưa sữa tươi cho Lâm Quyên xong, sau khi bà ta uống xong rồi thì dẫn theo Tô Bối và đứa nhỏ vê nhà cũ.
Mấy bảo mẫu cũng muốn dẫn theo, những người ở lại là người được thuê từ bên ngoài.
Trên đường trở vê nhà cũ.
Tô Bối do dự một hôi, mới nói: "Bà ấy... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Văn Uyển từng nhắc tới toại thuốc kia, tác dụng của thuốc rất mạnh, sinh ra nhiêu sự kích thích đến thân kinh đại não.
Đêm ngày hôm qua, số thuốc mà cô cho bà ta uống đã mạnh rồi, thuốc tối hôm nay Văn Quốc Đống cho cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.
Văn Quốc Đống im fặng hôi tâu, mới fên tiếng: "Không chết được..."
"Vốn tà anh không định để bà ấy xuất hiện trong tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc, ngày mai sẽ nói với bên ngoài Fà bà ấy bị cảm mạo... Tới Tết cũng để bà ấy tự ở nhà họ Văn."
Tránh cho chướng mắt trước mặt người khác.
Tiệc trăm ngày của Văn Ngọc diễn ra trước giao thừa, dựa theo những quy củ cũ đã thành tục trong gia tộc họ Văn.
Là cháu đích tôn của người đứng đầu trong gia tộc, khung cảnh náo nhiệt trong tiệc trăm ngày của Văn Ngọc có thể so ngang với tiệc cưới của cô và Văn Quốc Đống ở quê.
Quan hệ giữa người với người trong thị tộc rất phức tạp, chỉ tà uống rượu dự tiệc thôi, mà ngồi trước từ đường nhà họ Văn cũng phải thành một hàng dài.
Tiếng pháo, tiếng chiêng trống bất đâu từ buổi sáng đến giờ vẫn chưa dừng tại.
Văn Quốc Đống ôm đứa bé đi đến trước mặt các người già trong họ, để cho các trưởng bối trong họ nhìn qua.
Toàn bộ hành trình Tô Bối đi theo phía sau Văn Quốc Đống, chị em dâu nhà họ Văn thì đi theo sau hai người.
Mãi cho đến nghi thức nhập gia phả cuối cùng.
Tô Bối mới thấy rõ trên cái bàn bày đây giấy và bút mực cách đó không xa, mấy dòng chữ cứng cáp hùng hồn dưới ngòi bút của ông già tóc bạc hoa râm.
Nhà họ Văn: Văn Quyên
Con trai trưởng: Văn Quốc Đống
Con dâu trưởng: Tô Bối
Cháu đích tôn: Văn Ngọc.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.