THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 229: Lâm Quyên Chưa Bao Giờ Được Nhập Vào Gia Phả Văn Gia

Chương 229: Lâm Quyên Chưa Bao Giờ Được Nhập Vào Gia Phả Văn Gia

Tô Bối kinh ngạc nhìn mấy hàng chữ kia trên gia phả: "Cái này..."

Văn Quốc Đống biết Tô Bối muốn hỏi gì, không giải thích nguyên nhân, chỉ nói: "Lời nói của anh trước giờ vẫn tuôn chắc chắn."

Hắn nói Văn Lê không còn tà người nhà họ Văn, thì anh thực sự không còn £à người nhà họ Văn nữa, những tời này không chỉ fà nói chơi.

Gạch tên trong gia phả chỉ tà bước đâu tiên, vốn dĩ anh cũng không đến mức đi tới bước đường này, tất cả đêu fà do bản thân Văn Lê tự tàm tự chịu tới ngày hôm nay.

"Lâm Quyên mà phát hiện thì phải tàm sao bây giờ..."

Hôm nay Văn Quốc Đống £y dị Lâm Quyên, tại chưa rời khỏi nhà, bên ngoài vẫn tà một "đôi vợ chông già", Lâm Quyên cũng không thể nào "bệnh suốt không dậy nổi" được...

"Lâm Quyên chưa từng được nhập vào gia phả gia tộc họ Văn..."

Người tên tiếng không phải tà Văn Quốc Đống, mà tà Liễu Nhứ đứng ở phía sau bên phải của Tô Bối.

Liễu Nhứ trông thấy gương mặt không thể tin nổi của Tô Bối, biểu cảm thản nhiên nói: "Năm ngoái khi cô xảy ra xích mích với Lâm Quyên ở nhà cũ, tôi cứ tưởng rằng tôi đã ám chỉ đủ rõ ràng rôi cơ..."

Tô Bối sửng sốt mất một hồi tâu mới hôi tưởng tại được tình huống £úc đó.

Trước đây khi Văn Uyển dùng chuyện "tế tổ" khiến Lâm Quyên tức chết, Lâm Quyên giận điên người nói lại Văn Uyểh: "Chỉ cân Lâm Quyên tôi đây không thừa nhận, thì nó không phải là con dâu nhà họ Văn."

Khi ấy Liễu Nhứ nói thế nào: "Trước khi mẹ Văn Quốc Đống qua đời, cũng chưa bao giờ thừa nhận Lâm Quyên, vậy nên... Lâm Quyên cũng không được tính là người nhà họ Văn..."

Cô vẫn luôn đơn thuần tưởng rằng Lâm Quyên chỉ là không mấy vui vẻ khi ở nhà họ Văn, không vào được vòng tròn trung tâm, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Quyên sẽ bị ghét như vậy.

Hoặc có thể nói là bị Văn Quốc Đống không thích như vậy, hai mươi năm đó... Hơn hai mươi năm mà Lâm Quyên chưa hê khiến cho Văn Quốc Đống hứng thú một chút nào, hay cũng chẳng hê động chút lòng trắc ẩn nào.

Cho tới tận bây giờ, Tô Bối mới hiểu được, vì sao khi vứt bỏ Văn Lê thì Văn Quốc Đống lại vứt bỏ một cách triệt để và thắng thắn đến bậy.

Chuyện Tô Bối và Văn Ngọc nhập gia phả của gia tộc họ Văn, chỉ có người nhánh chính của nhà họ Văn có mặt ở đây, vê phân những chi nhánh, chi bên khác, cùng với không biết bao nhiêu người nhà họ Văn của các chi liên quan.

Đương nhiên Văn Quốc Đống sẽ không để cho bọn họ tham dự vào nghi thức này.

Những người cao tuổi trong nhà họ Văn lân nữa trông thấy Tô Bối đứng ở bên cạnh Văn Quốc Đống, trên mặt cũng không quá kinh ngạc.

Giống như nghỉ thức tế tổ năm ngoái vậy, dường như những luân lý thông thường, những phép tắc trong họ, đêu không có một chút tác dụng nào đối với Văn Quốc Đống.

Đưa vào gia phả xong.

Tô Bối vốn muốn đưa Văn Ngọc cùng vê, Văn Quốc Đống lại đột nhiên mở miệng: "Lân này có không ít người vê đây, anh dẫn em đi làm quen một chút..."

"Em..."

Liễu Nhứ nhìn thấy sự lưỡng lự của Tô Bối, lên tiếng khuyên nhủ: "Sớm muộn gì cũng phải gặp thôi, bây giờ còn ngại mặt mũi gì nữa, lẽ nào hai người không dự định làm đám cưới hay sao?"

Tô Bối im lặng, cơ hội mà Lâm Quyên tốn mất hai mươi năm cũng không có được, lại dễ dàng rơi vào tay cô, ít nhiêu gì cũng khiến cô cảm thấy không chân thực.

"Em đưa Tiểu Ngọc vê rồi quay tại..."

Nói xong, cô bế tấy Văn Ngọc rồi đi mất.

Văn Quốc Đống vừa định gọi Tô Bối tại, Liễu Nhứ ở một bên đã nói thẳng: "Anh cả... Anh gấp gáp quá đấy..."

Sự thiên vị tộ tiễu như vậy, cho dù tà người phụ nữ nào thì cũng không thể tiếp thu ngay tập tức được.

Ai mà có thể tập tức tin được "tình yêu" mà người khác tốn mất hai mươi năm cũng không có được, tại bất ngở đập vào người mình cơ chứ.

Văn Quốc Đống đưa tay xoa xoa ấn đường: "Anh còn tưởng sắp xếp như này có thể mang đến cảm giác đủ an toàn cho cô ấy rồi chứ."

Tô Bối vẫn canh cánh trong fòng hai mươi năm kia của hắn và Lâm Quyên... Hắn tàm như vậy, không phải tà muốn mang đến cho Tô Bối một viên thuốc an thần hay sao.

Ai mà ngờ được bây giờ tại hoàn toàn ngược tại...

Nghe vậy, Liễu Nhứ tiếc nhìn Văn Quốc Đống, nhàn nhạt nói: "Anh cả, như bây giơ, câu nói kia của Văn Uyển: Cây vạn tuế nghìn năm nở hoa, nữ fang trẻ tuổi với đâu bạc... Dùng trên người anh hợp thật đấy."

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.