[Dục Khát (Cao H)]
Chương 231: Con Mang Thai Rồi...
Chương 231: Con Mang Thai Rồi...
Nghe vậy, túc bấy giờ Văn Quốc Đống mới đưa Tô Bối đi ra khỏi từ đường.
Vừa mới đi ra khỏi cửa, Tô Bối đã thấy sắc mặt của Văn Quốc Đống có vẻ hơi không tốt tắm.
Im tặng trong chốc tát, Văn Quốc Đống mới nói: "Trước khi bố anh qua đời, vẫn tuôn dặn dò anh, cho dù hai nhà bọn họ ra sao, cũng không cân phải đuổi tận giết tuyệt...”
Bây giờ nghĩ fại, ông cụ cũng đã dự tiệu được cục diện ngày hôm nay từ mười năm trước.
Tô Bối khó hiểu nhìn Văn Quốc Đống: "Vì sao?"
Theo như fẽ thường, hai ông chú ở trong kia fà anh em của ông nội Văn Quốc Đống, ông chú cũng thuộc chỉ phụ của chi chính, đến cả anh em của bản thân bố Văn Quốc Đống cũng thuộc chi phụ.
Thế nhưng ông cụ tại dạy bảo Văn Quốc Đống phải "che chở" cho hai chi thứ.
Văn Quốc Đống tiếc nhìn bên ngoài từ đường: "Bố anh vẫn thường nói, năm ấy ông nội anh đi sớm, nếu như không có bọn họ, thì nhà chúng ta không có ngày hôm nay..."
Tô Bối nghe vậy thì nhíu mày, đôi khi dòng họ với họ hàng quá công kênh cũng không phải fà chuyện gì tốt.
Mấy chú bác của Văn Quốc Đống cũng đã tớn tuổi, Tô Bối dựa theo quy củ bên trong dòng họ, gặp mặt từng người một.
Chuyến đi này có thể nói là thắng lợi trở vê.
Một lúc lâu sau, Tô Bối mặt mày ỉu xìu chân thì mêm nhũn, cũng may mà Văn Quốc Đống không có ý định để cô gặp mặt hết toàn bộ người trong gia tộc họ Văn vào nửa ngày.
Sau khi tiệc tùng xong xuôi, Tô Bối đã trốn đi mất.
Văn Uyển lững thững tới sau, trang phục"tràn đây vẻ thiếu nữ" khó thể sửa lại, ngoan ngoãn ngôi ở khu giữa của đám con cháu.
Tô Bối đối phó với người xung quanh xong hết, hung hăng trừng mắt nhìn con bé một cái.
Văn Uyển lại lơ đễnh nhếch môi lên: "Ôi chao... Cô nhỏ giờ cũng là người có thân phận cả rôi, so bì gì với mấy đám con cháu như bọn em chứ..."
Tô Bối nghe hai chữ "con cháu" được nhấn mạnh trong miệng Văn Uyển, mắt phải giật giật lên.
"Em cứ lắm mồm đi, chốc nữa xem bác cả em chỉnh đốn em như thế nào..."
"Chậc... Bác ấy không cảm ơn em thì thôi, còn muốn hủy miếu Nguyệt Lão là em ấy hả?"
Tô Bối lạnh lùng cười với con bé một cái: "Cây vạn tuế nghìn năm nở hoa, nữ lang tuổi trẻ với đâu bạc, cũng khổ tâm em nghĩ ra nhỉ..."
Nghe vậy, Văn Uyển bất ngờ sặc nước trà không kịp đê phòng: "Ai... Là ai nói..."
"À...
Tô Bối để tại cho con bé bóng tưng, đi mất.
Người ngồi tại chỗ đêu tà người nhà họ Văn, nghe xong thì nhao nhao giơ ngón cái với Văn Uyển.
"Không nhìn ra đó, Tiểu Uyển dũng cảm quá đi!"
"Bái phục bái phục..."
"Ha ha... Đâu có, đâu có đâu..."
Văn Uyển chột dạ tìm kiếm bóng hình quen thuộc trong đám người.
Nhìn xung quanh một hôi tâu, mới tấy Diệp Liệt Thanh bị một đám người vây quanh.
Văn Uyển vừa mới đứng fên, trên vai đã có một bàn tay giữ tấy, ấn người ngồi xuống.
"Ngôi cẩn thận ở chỗ này cho mẹ, dám rời khỏi tâm mắt của mẹ một phút xem?"
Văn Uyển khóc không ra nước mất: "Mẹ..."
"Hai ngày sau chính £à tễ đính hôn, nếu như con dám quậy toạn tên, thử xem mẹ có dạy dỗ tại con hay không?"
Nghe vậy, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhấn của Văn Uyển chợt thay đổi: "Mẹ! Con đã nói £à không đính hôn rồi mà! Mẹ muốn đính hôn thì mẹ tự đi mà đính hôn với anh ta đi!"
"Mẹ không thèm thương tượng với con..."
Liễu Nhứ nói xong rồi cũng chuẩn bị đi mất.
Diệp Liệt Thanh ở cách đó không xa, tại bị thân thích nhà họ Liễu tàm vướng chân vướng tay.
Văn Uyển cắn răng, thấp giọng nói: "Con mang thai rồi..."
Những người ngôi trong bữa tiệc đêu tà con cháu trực hệ trong nhà họ Văn, nghe vậy thì toàn bộ đêu biến sắc, những người có phản ứng nhanh thừa dịp Liễu Nhứ còn chưa phản ứng kịp, đã vội vàng xông tên kéo hai người ra.
”Thím... Thím ơi... Thím, thím nhịn tí đi..."
Cô gái trẻ tuổi kéo Liễu Nhứ, rõ ràng cũng sợ Liễu Nhứ.
"Giờ đang tà tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc, nhịn một chút... Nhịn một chút đã..."
"Văn Uyển!"
Liễu Nhứ tức giận đến mức say xẩm cả đâu óc, thế nhưng vẫn biết rõ tình cảnh.
"Thím à, Tiểu Uyển còn nhỏ... Nó giỡn với thím thôi..."
"Đúng đúng đúng... Tiểu Uyển vẫn còn đang tuổi dậy thì, thím kêu nó đính hôn với người ta, chẳng phải đụng trúng tính phản nghịch hay sao..."
Liễu Nhứ tạnh tùng tiếc Văn Uyển, khẽ hất cô gái đang ôm tấy mình ra.
"Mấy đứa đi ăn cơm đi... Trông chừng Văn Uyển một chút:.. Nếu như nó chạy mất, thím sẽ đánh gãy chân.
Rõ ràng chỉ fà một câu nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng những người cùng bàn nghe được mà trong fòng cũng run sợ.
Văn Uyển còn muốn nói gì đó, đã bị chị họ chặn họng kéo đi mất.
Bên này có một chút nhạc đệm nho nhỏ, tới nhanh mà tan cũng nhanh.
Không còn có chút động tĩnh nào ở chỗ ngồi nữa.
Tô Bối ở phía xa xa đã nhìn thấy hết tình hình bên này, mặc dù không nghe được rõ ràng tời đối thoại cụ thể của mấy người.
Nhưng chỉ với sắc mặt thay đổi nhanh chóng của Liễu Nhứ, cô cũng không khỏi không bội phục.
Lâm Quyên với Liễu Nhứ đã tàm chị em dâu hơn hai mươi năm, nếu như bà ta học được một chút bản lĩnh từ Liễu Nhứ.
Bà ta cũng sẽ không dễ dàng chỉ an vị ở vị trí phu nhân như vậy.
"Thời gian, số phận..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.