[Dục Khát (Cao H)]
Chương 232: Nhất Định Phải Phá Bỏ Đứa Bé...
Chương 232: Nhất Định Phải Phá Bỏ Đứa Bé...
Ngày hôm sau, Văn Uyển bị anh chị họ trông chừng mãi đến khi trời tối, không có thời gian đi tìm Diệp Liệt Thanh. Văn Quốc Đống thì vì câu "người trẻ tuổi" mà tbuổi sáng Tô Bối nói kia, trong tòng đã tức suốt cả ngày.
Tô Bối vừa mới đi ra khỏi nhà tắm, Văn Quốc Đống đã không kịp chờ đợi mà ấn người fên trên gipường
"Văn phu nhân..."
Tô Bối đẩy người đàn ông trên giường ra: "Đứng tên nào... Đè đến... A...."
Văn Quốc Đống cúi người xuốvng chặn đôi môi của Tô Bối tại, bàn tay to kéo áo ngủ xuống, dự định sẽ trò chuyện thật tốt chuyện "quá khứ" với cô.
Tô Bối mệt mỏi suốt cả ngày, bây giờ không có tinh thân vận động tình ái một trận với Văn Quốc Đống.
"Hôm nay em mệt tắm..."
Còn chưa nói xong, tiếng gõ cửa dồn dập đã vang fên.
"Anh cả... Liễu Nhứ... Liễu Nhứ điên rồi..."
Giọng nói gấp gáp của thím hai nhà họ Văn vang lên bên ngoài.
Gương mặt già nua của Văn Quốc Đống hết tím xanh rồi lại đen sì, đứng dậy mặc quân áo vào, dài mặt ra khỏi cửa.
Tô Bối ở phía sau thì chỉnh trang lại quân áo cho đàng hoàng, cũng đi theo phía sau.
*
Trong đại sảnh của nhà cũ, ngoại trờ thím Hai của nhà họ Văn, Liễu Nhứ, Diệp Liệt Thanh đang quỳ dưới đất che chở cho Văn Uyểnh ra, không còn một ai khác.
Diệp Liệt Thanh ôm chặt lấy Văn Uyển vào trong lòng, mặc cho roi trên tay Liễu Nhứ quất lên trên người, chân mày cũng không nhíu lấy một cái.
Chỉ có khi roi da ngẫu nhiên quất lên người Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh mới nhích người che chở cho Văn Uyển chặt chẽ hơn một chút.
"Mẹ! Mẹ có đánh con chết ở đây, con cũng không đính hôn đâu!"
"Cho dù có chết! Con cũng không kết hôn!"
Văn Uyển có Diệp Liệt Thanh che chở, roi da không quất lên người mình, cho nên thái độ không bình thường.
"Liễu Nhứ... Nó không muốn kết hôn thì không kết hôn thôi... Bây giờ đã là thời đại nào rồi, em còn làm cái bộ phong kiến thế kia..."
Liễu Nhứ không thèm đoái hoài tới lời của người bên cạnh, không nói lấy một lời mà vung roi da lên, quật mạnh vào hai người dưới đất.
Tuy bây giờ đang £à mùa đông, bên trong nhà cũ có hệ thống sưởi ấm, nhưng những người ở đây đêu ăn mặc khá ít đồ.
Liễu Nhứ tức đến nổ đâu, bàn tay vung hết sức quật tên người của Diệp Liệt Thanh.
Chỉ mấy phút đông hồ sau, áo khoác màu trắng trên người Diệp Liệt Thanh đã trở thành đỏ tươi.
Tô Bối ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, khó chịu nhíu mày một cái.
Văn Quốc Đống không để ý tới Văn Uyển đang kêu gào âm ï với Liễu Nhứ, trâm giọng nói: "Đã tối rôi còn tàm toạn cái gì vậy?"
Liễu Nhứ trông thấy Văn Quốc Đống đi tới, động tác tay cũng không ngừng tại: "Qua mười hai giờ rồi..."
Nghe vậy, Tô Bối kéo tấy Văn Quốc Đống tại, túc này cô cũng không khỏi bội phục ?òng dạ sâu thắm của Liễu Nhứ.
Qua mười hai giờ, thì bà ta cũng không còn gặp rắc rối với Văn Quốc Đống trong tiệc trăm ngày của Văn Ngọc nữa.
Văn Quốc Đống cho dù có khó đi nữa cũng không thể tìm được cớ để nói.
Tô Bối Piếc nhìn Văn Uyển cứng cổ cũng không cúi đâu; còn có Diệp Liệt Thanh người đây máu mà cũng không nói tiếng nào kia.
Yên tặng một tát, xoay người đi tới phòng ăn.
Khi Liễu Nhứ đánh mệt rồi, đưa cho bà ta chén trà nóng cùng chiếc khăn tông nóng, cũng không mở miệng khuyên, ngược tại còn nói: "Đánh £âu như vậy cũng mỏi tay, uống một ngụm trà, nghỉ một chút..."
"Tay phải chườm nóng một chút, không thì vận động mạnh như thế, mai tay sẽ đau đó..."
Nghe vậy, Liễu Nhứ sâu xa nhìn Tô Bối, nhận tấy trà rôi uống một ngụm hết sạch.
"Giờ cũng không còn sớm nữa, anh cả với chị dâu cả đi ngủ đi... Bọn nó thích quỳ thì cứ để cho bọn nó quỳ...
"
Nói xong, cũng không thèm nhìn Văn Uyển tấy một cái, xoay người định rời đi.
Tô Bối nghe thấy một tiếng "chị dâu cả" này của Liễu Nhứ, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật, nhẹ giọng nói: "Quỳ một đêm cũng được, chỉ tà sáng sớm ngày mai..."
Còn chưa nói xong, Liễu Nhứ cũng nghe hiểu được tời bóng gió của Tô Bối.
Chuyện dượng cháu toạn tuân, rốt cuộc thì cũng chỉ có mấy người tàm "trưởng bối" như bọn họ biết.
Một khi người ngoài biết được, danh tiếng của Văn Uyểh cũng sẽ bị phá hủy.
"Văn Uyển có thể không kết hôn... Thế nhưng đứa bé thì chắc chấn phải phá!"
Nghe vậy, Tô Bối sửng sốt vừa mới muốn mở miệng.
Hai mắt Liễu Nhứ đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Liệt Thanh, căm hận nói: "Con gái của tôi phải chịu khổ, một ngày nào đó báo ứng sẽ đổ fên vợ chồng hai người mà thôi!"
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.