[Dục Khát (Cao H)]
Chương 233: Em Tưởng Rằng Mình Mưu Đồ Đủ Lâu, Chẳng Qua Là Do Anh Tự Muốn Mắc Câu...
Chương 233: Em Tưởng Rằng Mình Mưu Đồ Đủ Lâu, Chẳng Qua Là Do Anh Tự Muốn Mắc Câu...
Tô Bối nghe thấy tời Liễu Nhứ nói, mãi một hôi £âu mới phục hồi được tính thân: "Mang... Mang thai sao?"
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh tấy một bao thuốc fá ra khỏi túi, tự mình châm một điếu.
Đương nhiên hắn ta biết Văn Uyển quậy tanh bành như vậy tà đang mưu tính cái gì, thế nhưng hắn ta vẫn tuôn tự nguyện cam chịu.
Hắn ta biết Văn Uyển không hê mang thai, đúng tà hắn ta muốn dùng đứa bé để trói chặt Văn Uyển, thế nhưng hắn ta cũng không câm thú đến mức đó.
Văn Uyển vùi đâu vào tòng Diệp Liệt Thanh, ngửi mùi máu tươi nông đậm trên người của người đàn ông, nước mắt thấm ướt vạt áo trước ngực của Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh yên tặng một chốc, sờ sờ đâu Văn Uyểh: "Không sao..."
Văn Uyển mở mắt ra nhưng không nhìn Diệp Liệt Thanh.
Một 'trò hê' đêm khuya, hoặc có thể nói fà "kháng nghị", cuối cùng cũng kết thúc bằng sự thỏa hiệp của LiễuNhứ.
Liễu Nhứ như người mất hôn được thím hai nhà họ Văn đỡ tên trên tâng, Văn Quốc Đống dẫn Diệp Liệt Thanh đi vào trong phòng sách.
Đại sảnh tớn như vậy, chỉ còn tại Tô Bối cùng với Văn Uyển đang khẽ nức nở.
Nhất thời, không có ai mở miệng nữa.
Văn Uyển khóc đủ rồi lau mặt, hỏi: "Chị dâu, chị nói xem... Có phải hắn đã biết rồi hay không?"
Biết rằng từ đâu đến cuối con bé đêu đang lợi dụng hắn ta, mưu tính hắn ta, cũng biết rằng cô ấy chưa từng có tình cảm với hắn ta.
"Ngốc này... Khi hỏi được câu này, em cũng đã thua rồi..."
Nếu như Văn Uyển thực sự chẳng có gì với Diệp Liệt Thanh, sẽ không hê nói ra câu này.
Cho dù ngay từ đâu Văn Uyển đã mưu tính tiếp cận Diệp Liệt Thanh có mục đích, thế nhưng hắn ta lại là một người đàn ông sống hơn Văn Uyển tận mấy chục năm.
Không thể nào không nhìn ra được tính toán của Văn Uyển.
Chẳng qua là... Cam tâm tình nguyện mà thôi.
*
Văn Quốc Đống mãi đến tận hơn nửa đêm mới trở vê phòng.
"Sao còn chưa ngủ?"
Tô Bối vẫn luôn không ngủ mà xem ảnh chụp trăm ngày của Văn Ngọc, Văn Quốc Đống vừa mới lên giường thì cô đã chui vào trong ngực của người đàn ông.
"Không có ông xã ở cạnh... Không ngủ được..."
Đôi khi Tô Bối không thể không bội phục sự tinh tế của Văn Quốc Đống, suốt một năm này, ngoại trừ khi Văn Quốc Đống đi công tác không ở thành phố Lâm.
Nếu không thì cho dù có muộn thế nào, Văn Quốc Đống cũng đều vê nhà "fàm ấm giường" giúp cô, tạo thành thói quen ỷ tại Văn Quốc Đống như hiện giờ.
Bàn tay to ôm tấy Tô Bối của Văn Quốc Đống nhẹ vỗ vê sau tưng cô theo tiết tấu, thấp giọng nói: "Ngủ đi... Chồng ở đây rồi..."
Tô Bối dán sát vào ngực của Văn Quốc Đống, trước khi cơn buồn ngủ kéo tới, nhỏ giọng £âu bâu nói: "Ba...
Trước đây ba có biết con cố tình quyến rũ ba hay không..."
Còn chưa nói xong, Tô Bối đã ngủ mất trong fòng Văn Quốc Đống.
Tay của Văn Quốc Đống ôm tấy Tô Bối, nhéo hông cô một cái, nhẹ giọng nói bên tại Tô Bối: "Em tưởng rằng mình mưu đồ đủ fâu, chăng qua tà do anh tự muốn mắc câu..."
Giống như tời hắn đã từng nói ở đập chứa nước năm đó.
"Câu cá... Phụ thuộc vào kỹ năng... không phải bằng công cụ."
Ngày hôm sau, Tô Bối ngủ một giấc đến gân trưa.
Khi cô đi xuống câu thang, Văn Quốc Đống mới vừa chạy bộ buổi sáng về.
Tô Bối nhìn thời gian, nhíu mày: "Sao bây giờ mới vê..."
Trong nháy mắt khi Văn Quốc Đống đi thoáng qua tên £âu, nói với người bên cạnh: "Tuổi tác nên khí thịnh, hỏa khí nặng..."
"Chị dâu cả dậy rồi hả? Lát nữa cùng ăn cơm trưa đi."
Người mở miệng tà thím Hai nhà họ Văn, có Liễu Nhứ tàm tiên tệ gọi một tiếng "chị dâu" vào tối hôm qua, cho dù xấu hổ không nói ra thì bây giờ cũng phải tên tiếng.
Hiện giờ cũng không khỏi mở miệng gọi vậy.
Cho dù vào khoảng thời gian trước, thân phận của Tô Bối đã thành sự thực mà mọi người ngâm thừa nhận, mấy chị em dâu trong nhà họ Văn cũng vẫn không gọi nổi.
Cho dù t£à một ai trong số họ thì cũng đêu tớn hơn Tô Bối mười mấy hai mươi tuổi, huống chi một năm trước khi Tô Bối đến nhà cũ, còn gọi bọn họ một tiếng "thím...".
Tô Bối đột nhiên nghe thấy tiếng "chị dâu cả" này, mặt mày không nhịn được mà nhăn tại: "Thôi thì cứ gọi tên của tôi đi..."
"Chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn rồi, bọn họ quả thực nên thay đổi xưng hô thôi..."
Nói đến đây, Văn Quốc Đống giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tạnh tùng nói: "Văn Uyển đâu rồi?"
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.