[Dục Khát (Cao H)]
Chương 234: Cưới Lần Hai Thì Mất Mặt Lắm À!
Chương 234: Cưới Lần Hai Thì Mất Mặt Lắm À!
Đêm hôm qua náo Poạn như thế, thành công cắt đứt suy nghĩ muốn tìm Văn Uyển của Văn Quốc Đống.
Chẳng qua sáng nay vừa mới thức dậy, Liễu Nhứ đã bận việc cuối năm mà đi trước.
Trong nhà cũ chỉ còn tại ba chị em dâu nhà họ Văn cùng với mấy con cháu nhà họ Văn, Văn Uyển không biết đã chạy đâu rôi.
"Tiểu Uyển nó... Hôm qua ngủ muộn, có fẽ vẫn chưa dậy..."
Thím Hai nhà họ Văn đối xử khá bình đẳng với đám con cháu trong nhà, ngoại trừ không thích Lâm Quyên đâu óc ngu sỉ, tứ chi thì phát triển kia.
Quan hệ giữa bà ấy và ba người còn tại thân hơn một chút, vê phân Liễu Nhứ... Năm xưa mất chông, đến bây giở tính tình mạnh mẽ thành quen, đương nhiên sẽ không có chung chủ đê với mấy người phu nhân như bọn họ.
Hiện giờ tại có thêm một Tô Bối, mặc dù tuổi tác của Tô Bối nhỏ hơn so với bọn họ, thế nhưng vai vế Fại không hê nhỏ.
"Thế mà nó cũng ngủ cho được!"
Ngày hôm qua Diệp Liệt Thanh bị thương như vậy, Liễu Nhứ thì khỏi nghĩ cũng biết £à chắc chắn đêm qua không ngủ nổi, trong ba người, người có thể ngủ chắc cũng chỉ có một mình Văn Uyển.
Tô Bối nhận tấy khăn trên tay bảo mẫu, tau mồ hôi cho Văn Quốc Đống, tức giận trừng mất nhìn hắn:
"Người ta vẫn còn tà một cô nhóc trẻ tuổi, ăn ngủ được thì tàm sao?! Anh tưởng ai cũng giống anh, tuổi cao không ngủ được hả?"
"Nó... Cô nhóc?"
Văn Quốc Đống vừa nói vừa cúi thấp đâu, khéo léo để Tô Bối lau mô hôi cho: "Mấy cô nhóc cũng không hê ngang bướng như nó..."
Nghe vậy, Tô Bối thản nhiên nói: "Vậy anh nói xem mấy cô nhóc phải có bộ dáng như thế nào?"
Văn Quốc Đống tự biết mình lại bị Tô Bối hố một trận, câm miệng không nói nữa.
Thím Hai nhà họ Văn ở bên cạnh lúng túng nhìn một màn "liếc mắt đưa tình" sến rện của đôi "chông già vợ trẻ" này.
Thím Hai ở đó không bao lâu, lặng yên không tiếng động đi mất.
Tô Bối thấy người ta rời đi, trong lòng cũng không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương gọi một tiếng "chị dâu cả" này, người thấy không tự nhiên không chỉ có một mình cô.
"Lâu rồi thì quen thôi..."
Tay đang lau mô hôi cho hắn của Tô Bối đè nặng thêm: "Cho dù có lâu thêm nữa em cũng không mặt dày giống như anh nổi!"
Văn Uyển vừa rời giường đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, xoa xoa cặp mất sưng như bóng đèn, không khách khí mà liếc hai người một cái.
"May mà bác gái của em không ở đây, bà ấy mà thấy được dáng vẻ đầm thắm tình cảm của hai người này,
sáng sớm không lật nhà lên mới lạ đó!"
Văn Quốc Đống cảm thấy từ "bác gái" trong miệng của Văn Uyển vô cùng chướng tai: "Đừng có gọi linh tinh.”
Văn Uyển như không mà nhún vai: "Cháu cũng đâu có gọi linh tinh đâu, bây giờ ngoại trừ người nhà họ Văn biết rõ chị dâu là phu nhân cưới lân hai của bác, thì còn ai biết đâu?"
Từ "cưới lân hai" trong "phu nhân cưới lân hai" kia, đâm sâu vào lòng của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống đang muốn nổi giận, lại bị Tô Bối kéo lại: "Làm cái gì đấy? Cưới lân hai thì mất mặt anh à”"
"Em..."
Tô Bối thiên vị quá rõ ràng, suốt mười năm nay Văn Quốc Đống làm cái gì cũng thuận lợi, thế nhưng hiện giờ lại không thể làm gì hai người trước mặt này.
Thấy hắn bực quá, Tô Bối hạ giọng nũng nịu: "Chông à... Anh vê phòng tắm rửa trước đã, tát nữa em có việc nói với anh nha."
Người đẹp dịu dàng trong tòng, Văn Quốc Đống hừ nhẹ một tiếng rồi đi tên £âu.
"Biết tà hai người vừa mới tân hôn đang trong tuân trăng mật như keo như sơn... Nhưng mà hai người không thể để ý đến những người khác trong nhà được sao?"
Trong nhà họ Văn chưa có tiểu bối nào dám nói thâm vê chuyện chị dâu thành bác dâu này.
Chẳng qua tà do sự dạy dỗ trước giờ, khiến cho bọn họ không đê cập đến mấy việc này trước mặt Tô Bối mà thôi.
Thế nhưng Văn Uyển tà ai... Cô ấy mà mở miệng thì cho dù £à có hai người đàn bà chanh chua tà Lâm
Quyên với Văn Tuyết cộng tại cũng không thể nói tại con bé.
"Bây giờ mục đích của em đã đạt được, vậy nên không thèm che đậy nữa hả?"
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.