THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 235: Ai Bảo Lão Ta Cưới Văn Tuyết!

Chương 235: Ai Bảo Lão Ta Cưới Văn Tuyết!

Văn Uyển duỗi người, bĩu môi: "Em nói không kết hôn thì tà không kết hôn thật... Vê phân Fão ta... Ai bảo tão ấy cưới Văn Tuyết!"

Diệp Liệt Thanh có ngày hôm nay cũng tà do hắn ta đáng đời!

Trước đây biết rõ Văn Tuyết có tiên sử âm mưu tính toán anh cả, còn dám mập mở với Văn Tuyết, sau này bị người ta tàm hại, hắn ta không đáng đời thì ai đáng đời!

"Đừng nói tà kết hôn, con cái cũng không thể nào sinh cho £ão ta được... Em chỉ cân nghĩ tới năm ấy Văn

Tuyết từng mang thai con của fão ấy, trong fòng đã buồn nôn không chịu nổi rồi!"

Nói đến đây, trên mặt của Văn Uyển không kìm nén được sự chán ghét.

Tô Bối không thể chê phản ứng của Văn Uyển, mặc dù con cháu nhà họ Văn người nào cũng còn trẻ nhưng cũng đã từng trải, thế nhưng dù sao thì Văn Uyển cũng mới chỉ tà một cô gái mười tám mười chín mà thôi.

Thiếu nữ khác với phụ nữ... Ước mơ của các thiếu nữ với tình yêu thì rất sạch sẽ, tà không thể để người khác nhúng chàm... Mà ở trên người Diệp Liệt Thanh, hai điểm này hoàn toàn rất khó...

Đây cũng là nguyên nhân mà Văn Uyển tuy yêu Diệp Liệt Thanh từ tận đáy tòng, thế nhưng tại không muốn giao tình cảm của bản thân ra.

"Vậy theo như em nói... Bây giờ chị phải giết chết Văn Lê... À... Còn có Lâm Quyên nữa..."

"Có tẽ hai người bọn họ còn phải cùng nhau chết, chị mới bằng tòng được..."

Tô Bối nghiêm túc nói đến đây, không khỏi khiến cho Văn Uyển liếc nhìn thêm một chút.

"Tình hình giữa các người không giống vậy..."

"Hả? Thế nào mà không giống?"

Tô Bối vừa nói vừa xuống dưới lâu, rót trà cho Văn Uyển, nhẹ giọng nói: "Có gì mà không giống nhau?"

Văn Uyển nặng nê nhìn Tô Bối một cái, chân chừ nở nụ cười: "Chị dâu... Chị có bao giờ nghĩ tới, vì sao chị lại có thể quyến rũ được bác cả em dễ dàng như vậy không?"

Bàn tay đang nâng chiếc chén sứ men xanh của Tô Bối sững lại, dường như trong một năm nay, cô vẫn luôn lảng tránh vấn đê này trong tiêm thức.

Chưa từng thẳng thấng mà suy nghĩ xem vì sao...

"Chị đâu à... Đây là sự khác nhau giữa chúng ta..."

Từ lúc mới bắt đâu, người bày cờ đã không giống nhau rồi.

Diệp Liệt Thanh là thế cờ mà con bé đã dùng mấy năm thanh xuân để bày ra, chính là chiêu thức ưu việt của

cô ấy đã khiến hắn ta rơi vào đó.

Mà Tô Bối... Hai bên ngay từ đâu đã thăm dò lẫn nhau, sắp xếp lẫn nhau.

Cũng chính là một loại "song phương cùng lao tới" khác?

Tô Bối yên lặng, câu hỏi tối hôm qua trước khi ngủ, dường như Văn Quốc Đống đã nói gì đó ở bên tai cô.

Thế nhưng cô thực sự quá buôn ngủ, không nghe rõ...

*

Văn Quốc Đống chờ suốt buổi sáng, không thấy Tô Bối tới tìm hắn.

Đợi đến khi hấn thực sự không nhịn được mà đi tìm Tô Bối, nhà cũ lại nghênh đón vài vị khách không mời mà đến.

Trong số hai người phụ nữ và một người đàn ông bước vào cửa, người phụ nữ lớn tuổi mặt mũi có vài nét rất giống với Lâm Quyên, một cô gái thì trẻ hơn một chút, mặt mũi lại có nét giống với người đàn ông đã có tuổi đi theo kia.

Người phụ nữ lớn tuổi từ lúc vào cửa, đã không thèm liếc nhìn Tô Bối lấy một cái, sau khi ngôi xuống thì lại càng không giấu được sự ghét bỏ với cách trang trí trong nhà cũ nhà họ Văn.

Thím Hai nhà họ Văn mang vẻ mặt không mấy thiện cảm ngôi trên ghế sô pha, Tô Bối ngôi ở vị trí trung tâm, ung dung châm trà cho thím Hai.

Chỉ thấy trong con ngươi của người phụ nữ lớn tuổi kia hiện lên một tia chán ghét: "Nước dùng để pha trà này... Không phải là nước suối tinh khiết lấy từ trong núi thì tôi không uống..."

Còn chưa nói xong, Tô Bối đã tự rót cho mình một chén trà, từ đâu tới cuối chưa từng liếc nhìn người phụ nữ kia một cái.

"Nhà họ Văn các người vẫn bảo thủ như vậy... Bây giờ đã là thời đại nào rôi... Trong nhà chẳng có lấy ai học đại học hay đi du học cả..."

Người đàn ông ở bên cạnh sắc mặt hơi khó coi, thấp giọng khuyên: "Em nói mấy cái này làm gì?"

Người phụ nữ lớn tuổi không thèm để ý tới lời trách móc của người đàn ông, liếc nhìn bố cục trong nhà cũ một cách trịch thượng: "Có một gia đình như thế này, khó trách mấy năm nay cô em gái kia của tôi không đám liên lạc với tôi..."

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.