[Dục Khát (Cao H)]
Chương 236: Cô…Mang Thai Đứa Con Của Văn Lê?
Chương 236: Cô…Mang Thai Đứa Con Của Văn Lê?
Lúc người phụ nữ nói chuyện, Tô Bối và thím Hai nhà họ Văn không ai thèm nhìn vào bà ta.
Ngược tại Văn Uyển bên cạnh ngồi không ra ngôi, đứng khôtng ra đứng, giống như tà xem người ta biểu diễn.
Người phụ nữ nói cả nửa ngày, ngoại trừ người đàn ông bên cạnh tiếp tời bà ta, người Văn gia khpông nói câu nào, trong lòng ít nhiêu cũng nổi giận.
“Lâm Quyên đâu? Sao mà hào môn nhà cao cửa rộng, tại không có một chút quy củ nào vậy!? Khách đã ngôi cả nửa ngày, vậy mà chăng thấy mặt mũi chủ nhà đâu cả...”
Nghe vậy, thím Văn và Văn Uyển đồng thời nhìn vê phía Tô Bối, muốn xem Tô Bối sẽ trả tời như thế nào.
Tô Bối không nhanh không chậm nhấp ngụm trà, ánh mắt chuyển động, Văn Quốc Đống một mực đi theo con đường “ty hôn không rời nhà”.
Điêu này cũng chứng tỏ rằng Văn Quốc Đống còn có kế hoạch riêng của mình.
“Lâm Quyên gân đây bị cảm ở Văn gia dưỡng bệnh, không vê nhà cũ...”
Nghe thấy vậy, túc này người phụ nữ tớn tuổi mới nhìn vê phía Tô Bối, vẻ chán ghét trên mặt bà ta không hê che giấu chút nào: “Cô thì có thân phận gì?”
Nói xong, tiếc nhìn thím Hai nhà họ Văn bên cạnh: “Trưởng bối cũng không mở miệng... cô...”
Lời còn chưa nói hết.
Trên đỉnh đâu mọi người liên truyên đến một giọng nam trâm thấp: “Cô ấy là người của nhà họ Văn chúng tôi.
Tô Bối ngước mắt nhìn sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo, Văn Quốc Đống lạnh lùng xuống lâu, tâm mắt tùy ý quét mắt trên người ba người: “Có chuyện gì cứ nói thăng...”
Thái độ hoàn toàn không nói tình cảm của Văn Quốc Đống khiến sắc mặt của người đàn ông bên cạnh người phụ nữ lớn tuổi trông khó coi hơn hắn.
Ngược lại người phụ nữ lớn tuổi dường như không nhìn thấy sự bất mãn của chủ nhân ngôi nhà, mở miệng nói: “Được rồi, trà nhà mấy người, tôi uống không vô...”
“Hôm nay tôi đến đây là vì chuyện của Văn Lê...” Nói xong, bà ta liếc mắt nhìn cô gái có vẻ mặt hiên lành và ngây thơ bên cạnh nói: “Cháu gái này của tôi tuổi còn nhỏ đã bị Văn Lê nhà mấy người làm cho lớn bụng, vậy mà còn dám chơi trò bỏ trốn mất tích ở chỗ của tôi nữa!”
“Nó hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được! Cô gái ngây thơ của chúng tôi, vẫn là thiếu nữ du học từ nước ngoài trở vê, lại bị nó chà đạp như vậy, nhà họ Văn các người nghĩ không muốn chịu trách nhiệm?! Đừng có năm mơ!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, những người đang ngôi ở đây đêu thay đổi sắc mặt.
Nhất là Văn Quốc Đống và Tô Bối, khuôn mặt tao nhã và có tính lừa gạt của Văn Quốc Đống hiếm khi bị nứt ra trước mặt người ngoài.
Trâm mặc một lát, ánh mất Văn Quốc Đống nặng nê nhìn vê phía cô gái đang ngồi ngay ngắn kia: “Cô... mang thai con của Văn Lê?”
Thiếu nữ nhỏ nhấn bị điểm danh, ngại ngùng gật gật đâu: “Vâng, đã, đã được hơn ba tháng...”
Lời này vừa nói ra, thím hai nhà họ Văn lúc này mới quan sát nữ sinh nhỏ nhấn trước mặt, nhìn tuổi tác cũng không lớn hơn Văn Uyển bao nhiêu.
Cho dù đang là mùa đông, thiếu nữ cũng chỉ mặc một chiếc váy hoa mỏng, dáng vẻ gây gò yếu đuối nhìn có chút thanh tú văn nhã.
Nhưng loại tư sắc mộc mạc này... Thím hai nhà họ Văn liếc mắt nhìn Tô Bối thân sắc tối tăm.
Hai người so sánh, khí chất thanh tú văn nhã của người trước luôn lộ ra vẻ không hài hòa.
Thím hai nhà họ Văn thâm nghĩ một lúc lâu, mới lên tiếng nói: “Thằng nhóc Văn Lê đó... Trong chuyện này có phải có hiểu lâm gì không!?”
Mặt người phụ nữ lớn tuổi trâm xuống, nhưng lời nói khó chịu chưa kịp thốt ra khỏi miệng.
Thì cô gái nhỏ liên tiếp lời: “Không có hiểu lâm, cháu... Cháu và anh Văn Lê đã hẹn hò được gân một năm
TÔI...
Nói xong, vẻ mặt ngọt ngào ôm ôm bụng dưới: “Anh Văn Lê rất thích con nít... Từ nửa năm trước liên...
Liên cứ thúc giục cháu...”
Nghe vậy, Tô Bối nắm chặt chén trà.
Chỉ nghe thiếu nữ kia tiếp tục nói: “Cháu tin tưởng anh Văn Lê, anh ấy không phải loại đàn ông vô trách nhiệm.”
Nói đến đây, Thím hai nhà họ Văn cũng đã không biết nên mở miệng như thế nào.
Vốn tưởng rằng quan hệ giữa Văn Quốc Đống và Tô Bối, người bị tổn thương nhất là Văn Lê, cuối cùng lại còn có chuyện như này xảy ra.
Theo lời cô gái này, lúc cha chồng nàng dâu còn chưa bất đâu, Văn Lê đã có tình nhân ở bên ngoài.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thím hai nhà họ Văn cúi đâu uống một ngụm trà.
Cũng không biết mối quan hệ đạo đức ngày càng lộn xộn của Văn gia, ngày mai tỉnh lại sẽ thay đổi thành cái dạng gì.
Từ đâu tới cuối Tô Bối đêu không nói một lời, cô chỉ thâm than thở trong lòng một lân nữa rằng mình không hiểu rõ người ta.
Văn Lê... Cho dù anh bị Văn Quốc Đống hoàn toàn bỏ rơi, nhưng cô vẫn luôn ôm một tia may mắn với anh, cô luôn cảm thấy thời đại học Văn Lê...
Còn có thể cứu được...
Văn Quốc Đống nhìn ra tâm tình khác thường của Tô Bối, ánh mắt ảm đạm, tập tức trâm giọng nói:
“Chuyện của Văn Lê, không tiên quan đến Văn gia chúng tôi...”
Sắc mặt Lâm Hạnh tối sâm, đột nhiên nhảy dựng tên: “Ông có ý gì!?”
“Đừng tưởng rằng nhà họ Văn các người gia đại nghiệp đại tà có thể muốn tàm gì thì tàm! Văn Quốc Đống, vẫn còn có cấp trên của ông nữa!?”
Loại tời đe dọa thắng thấn và thiếu suy nghĩ này, nghe vào trong tai người Văn gia cực kỳ không thoải mái.
Văn Uyển mới sẽ không nể nang foại người già mà không nên nết, miệng toàn nói bậy này: “Chậc chậc chậc... Thật sự tà kỳ Ea... Cái miếu của nhà họ Văn chúng tôi rất nhỏ, sao £ại để cho đám thân thích nghèo hèn thích phá đám tám mươi năm không thèm fiên tạc này tìm tới cửa!?”
Vừa nói, còn chưa hết giận nhìn túi xách Lâm Hạnh đặt ở trong tay, dường như vẫn còn tức giận: “Lưng đeo một chiếc túi giả đi ra thết năm quát sáu, vị quý phu nhân này thật sự không phải da mặt dày bình thường...”
Nghe thấy vậy, hai gò má Lâm Hạnh tức giận đỏ bừng: “Cái toại không có cha mẹ dạy dỗ!Mày thì biết cái gì? Cái túi xách Chanef này của tao tà hàng số tượng có hạn, trên thế giới chỉ có mười cái!Mày biết...”
Lâm Hạnh còn chưa nói xong, Văn Uyển giơ chén trà trong tay tên hất thẳng tên mặt bà ta: “Bà còn nói đúng, tôi thật sự không có cha mẹ dạy...”
Lời tác giả: Cho nên túc trước còn đau fòng tiểu khả ái Văn Lê, bây giờ mọi người đã hiểu ý tôi khi tôi nói rằng Văn Lê không phải tà người tốt rôi mà!
Hừ! Tôi nhớ túc trước còn có người oán hận tôi giẫm tên Văn Lê!
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.