[Dục Khát (Cao H)]
Chương 237: Hai Mươi Năm Trước Các Người Đã Diễn Qua Cái Trò Xiếc Này Rồi…
Chương 237: Hai Mươi Năm Trước Các Người Đã Diễn Qua Cái Trò Xiếc Này Rồi…
“Mày... Mày tà con nhóc chết tiệt! Mày tìm...”
Lâm Hạnh bước tới giơ tay tên chuẩn bị tát Văn Uyển một cái, ai ngờ mới vừa tiến tên hai bước, trước mắt bỗng tối sâm tại, một bóng người khôi ngô chấn ở trước mặt.
Khuôn mặt Diệp Liệt Thanh ngắm đen, sắc mặt tái nhợt chụp tấy tay Lâm Hạnh: “Lặp tại những gì bà vừa nói với tôi một Êân nữa?!"
Cổ tay mảnh khảnh của Lâm Hạnh bị người nắm đến đau nhức, tức giận hét tên với Văn Quốc Đống: "Đây tà phẩm chất của nhà họ Văn các người!? Các người... Các người...”
Diệp Liệt Thanh trịch thượng tiếc nhìn người đó, mặt không chút thay đổi hất tay ra, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Văn Uyển.
Lâm Hạnh tảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vẫn fà cô gái nhỏ đang ngôi một bên đưa tay đỡ tấy người: “Mẹ... Mẹ ơi... Mẹ cẩn thận một chút..."
Thanh âm của thiếu nữ mặc dù nhỏ giọng, nhưng trong ba người đàn ông ở đây, có hai người đến từ hệ thống công an, thính giác của họ khác hẳn với người thường.
Nghe vậy, Văn Quốc Đống đẩy đẩy kính trên sống mũi, tâm mắt đảo quanh người đàn ông và cô gái nhỏ.
Một tiếng "mẹ" không nặng không nhẹ này của cô gái.
Khiến khuôn mặt vốn đã khó coi của Lâm Hạnh tối sâm tại, bất động thanh sắc hất tay cô gái ra: “Đây chính tà cái cách mà nhà họ Văn các người đãi khách sao! Đúng fà để cho tôi được mở trộng tâm mắt!”
Thím hai nhà họ Văn thấy mức độ càn quấy của người này không thua gì Lâm Quyên, giữa lông mày cũng có một tia không kiên nhẫn: “Nhà họ Văn chúng tôi chỉ chiêu đãi khách quý... Không chiêu đãi kẻ thù...”
“Chứ gì nữa? Vừa vào cửa nói chuyện với người khác mà kiểu lỗ mũi hướng lên trời, động một chút liên dùng trò xiếc cũ. Chậc chậc chậc!”
Văn Uyển nói xong nhịn không được lắc đâu: “Bác gái à... Thời đại đang phát triển, xã hội cũng đang phát triển, hai mươi năm trước các người đã diễn qua cái trò xiếc này rồi..."
Tô Bối thấy sắc mặt Văn Quốc Đống không ổn, an ủi rót cho người ta chén trà.
Văn Uyển ở đầu bên kia dường như còn châm chọc chưa đủ, nhìn Văn Quốc Đống đang ngôi cách đó không xa với ánh mắt đông cảm.
“Bác gái à. Quả đào cũng không thể hái trên một thân cây nha... Hai mươi năm trước hái bác cả của tôi, hai mươi năm sau ngắt tới anh họ tôi!? Nhưng người một nhà chịu tổn thất còn chưa tính, thủ đoạn còn không chịu thăng cấp một chút..."
Sau khi Văn Uyểnh nói xong, người đàn ông bên cạnh Lâm Hạnh im lặng từ đâu đến cuối cuối cuối cùng cũng phản ứng lại.
Chỉ thấy bàn tay đang đặt trên đùi của người đàn ông, trong lúc bất giác nấm chặt thành nắm đấm, đè nén cảm xúc dẫn đến cơ thể run rẩy mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Thím hai nhà họ Văn sau khi nghe được Văn Uyển nhắc nhở như thế, dường như vừa mới nhớ ra, ánh mất khi nhìn cô gái nhỏ cũng thay đổi ý vị: “Vừa nãy cháu nói bụng của cháu... Cũng hơn ba tháng hả..."
Ban đâu Lâm Quyên mang thai, cũng là sau khi bụng lớn mới tìm tới cửa.
Nghe xong lời nói của Văn Uyển, cô gái cúi đâu xuống, dùng mười ngón tay véo vào lòng bàn tay: “Ư...”
"Trái một câu chướng mắt nhà họ Văn, phải một câu khinh thường nhà họ Văn, không muốn liên quan gì đến nhà họ Văn chúng ta, tới làm gì!?"
Miệng Văn Uyển từ trước đến nay độc, trực tiếp phơi bày tâm tư đưa người tới cửa của Lâm Hạnh.
“Mày...” Lâm Hạnh những năm này thuận buồm xuôi gió đã quen, người chung quanh tuôn có một câu mà nói thành mười câu.
Bà ta chưa từng bị chỉ trích trực tiếp, hôm nay tới Văn gia, mấy chục năm đoan trang khiêm tốn gân như khiến bà ta mất bình tĩnh.
“Trưởng bối nói chuyện đến phiên mày mở miệng!? Người nhà họ Văn chỉ có chút giáo dưỡng này!?”
Tô Bối nghe đến đó cuối cùng cũng biết vì sao Lâm Quyên và chị em dâu nhà họ Lâm đều tà mặt hàng giống nhau, gốc rễ của nhà họ Lâm đêuu mục nát từ trong ra ngoài.
Chẳng trách Lâm Quyên qua nhiêu năm như vậy, cho dù tà một cặp vợ chông đã hơn 20 năm với Văn Quốc Đống nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Một lúc lâu sau, Văn Quốc Đống cũng phiên, nhéo nhéo giữa mày, nhìn người đàn ông mặt đen ngôi bên cạnh: “Văn Lê tà người trưởng thành, các người tìm chúng tôi cũng vô dụng..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.