[Dục Khát (Cao H)]
Chương 238: Anh Văn Lê… Mỗi Đêm Anh Ấy Đều Làm Nhiều Lần Với Em…
Chương 238: Anh Văn Lê… Mỗi Đêm Anh Ấy Đều Làm Nhiều Lần Với Em…
Người đàn ông vẫn tuôn cúi đâu suy nghĩ sâu xa túc này mới chân chừ ngẩng đâu tên, ánh mặt ông ta trừng trừng nhìn thăng về phía Văn Quốc Đống, người đàn ông nói: "Tôi... Trong bụng cháu gái tôi có cháu trai của ông, vậy mà ông cân sao?"
Nghe vậy, Văn Quốc Đống tháo mắt kính xuống rồi hờ hững fau fau phân mắt kính: "Văn Lê đã bị gạch tên khỏi gia phả của nhà họ Văn rồi, đối với chúng tôi mà nói thì việc đứa bé đó có phải fà con của nó hay không cũng chẳng quan trọng gì đâu...”
Văn Quốc Đống dùng "Có phải fà con của nó hay không" chứ không phải tà "Con của Văn Lê"...
Trên mặt người đàn ông hiện fên chút giãy giụa, thế nhưng ông ta vẫn kiên trì và nói: "Trước đó chúng tôi đã đi kiểm tra rồi, tà một đứa bé trai!"
Nghe vậy, Văn Quốc Đống giương đôi mất tạnh tùng nhìn người đàn ông đang cố vùng vẫy trong hấp hối:
"Dù trong bụng con bé có tà một cặp song sinh đi nữa thì cũng không fiên quan gì đến nhà họ Văn chúng tôi!"
"Văn Quốc Đống! Nếu ông không dám nhận nợ thì chúng tôi sẽ đi kiện... Thời điểm con bé tàm với Văn Lê nhà mấy người, con bé vẫn chưa đủ mười tám tuổi đâu! Một đứa con ông cháu cha tại đi cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, tàm to bụng người ta, cùng tấm thì cá chết tưới rách thôi... Á....
Lời còn chưa dứt thì người đàn ông vụt một cái đã tập tức đứng fên, ông ta giơ tay, và rôi một bạt tai mạnh mẽ vả fên trên mặt Lâm Hạnh đang dân trở nên điên cuồng.
Lâm Hạnh không có chút phòng bị nào nên cơ thể bà ta tung tay rồi mới ngã tên phân góc của chiếc bàn trà bên cạnh.
"Câm miệng lại cho ông!"
Người đàn ông đánh Lâm Hạnh xong thì e tà vẫn chưa hết giận, thế tà ông ta tại ra sức đạp thêm hai đạp nữa: "Cái đồ vô tích sự, được việc thì ít, tàm hỏng chuyện thì nhiêu."
Lâm Hạnh bị người đàn ông đánh cho đờ người, phải mất một thoáng thì bà ta mới phản ứng lại được:
"Ông... Ông dám đánh tôi ư!"
Người đàn ông thấy thế thì làm ra vẻ vẫn muốn tiếp tục, nhưng kết quả lại bị cô gái nhỏ nhu nhược đứng cạnh ngăn lại.
"Chú ơi... Đừng mà... Đừng đánh nữa!"
Người nhà họ Văn bị ép xem toàn bộ quá trình của cái trò hê này thì nhao nhao vờ như không thấy gì.
Chỉ có Văn Uyển nhìn Lâm Hạnh rồi đột nhiên thở dài mà nói: "Chị dâu ơi.... Chị nói xem liệu có phải người nhà họ Lâm ai cũng có vấn đề vê não không?"
Chứ nếu không thì rốt cuộc tại sao Lâm Hạnh lúc nổi điên lại giống y hệt Lâm Quyên thế này.
Như thể Tô Bối thấy lửa vẫn chưa đủ lớn, thế là cô khẽ gật đâu rồi đột nhiên mở miệng nói với cô gái trẻ tuổi kia: "Cô nói Văn Lê đã qua lại với cô được hơn một năm rồi đúng không?"
Cô gái trẻ ngẩn người ra: "Vâng? Đúng... Đúng..."
"Vậy chuyện anh ấy không được trên giường, cô cũng không biết sao?"
"Không thể nào!" Cô gái trẻ xấu hổ giận dữ đỏ bừng cả khuôn mặt, cô ta cãi lại rôi nói: "Anh Văn Lê... Anh ấy... Mỗi đêm anh ấy đêu làm nhiêu lân với em..."
Biểu cảm trên mặt cô gái trẻ xem chừng không giống giả vờ chút nào, nhưng suốt hơn hai năm Văn Lê kết hôn với cô và cho đến nay, anh đã rất nhiêu lân xuất tinh sớm...
Nếu là giả vờ thì không có khả năng giả bộ được cỡ này, trừ khi...
Văn Lê tìm kẻ khác thay thế cho anh.
Tô Bối nhìn vê phía cô gái trẻ kia, trong mắt mang theo chút đông cảm, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Văn Quốc Đống đã tập tức fên tiếng: "Nó có được hay không thì cũng không liên quan gì đến chúng tôi, mấy người muốn kiện chúng tôi thì cứ việc..."
Văn Quốc Đống nói rôi rảnh rỗi đưa mất nhìn điện thoại, tiếp đó hắn dừng tại đôi chút: "Trước khi kiện, thì nhớ đi tàm một bản giám định cha con đấy..."
Câu nói này của hắn như thể đội vài cái tát vô hình tên trên mặt cả ba người, cô gái trẻ thì tầm ra gương mặt không thể tin được, hai người còn tại thì mặt mũi tỏ rõ vẻ thẹn quá hóa giận.
"Tô Bối... Con đi cùng ba một chuyến..."
Nói rồi, Văn Quốc Đống tập tức đứng tên rời đi.
Trước khi đi, hắn còn quét mắt sang Lâm Hạnh đang ôm mặt rồi nói với người đàn ông bên kia: "Chuyện mẹ và anh em bà ta đi buôn tậu ma túy bị tôi giao ra... E tà ông vẫn chưa biết đâu nhỉ..."
Nghe thế, gương mặt người đàn ông hoàn toàn không còn chút máu.
Đương nhiên ông ta không hê biết chuyện này, vì nếu biết thì đương nhiên ông ta sẽ không tìm đến tận cửa như này!
"Chiêu trò như vậy mà dùng ở nhà chúng tôi... Đã tỗi thời rôi..."
Sau khi Văn Quốc Đống để tại câu nói này thì hắn tập tức dắt tay Tô Bối đi qua trước mặt hai người.
Tô Bối thoáng chốc run tên một cái, cô vùng vẫy: "Anh tàm gì vậy..."
Biểu cảm trên gương mặt của Văn Quốc Đống vẫn không đổi, động tác nấm tay của hắn vẫn rất chặt: "Bất châu chấu thôi mà..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.