[Dục Khát (Cao H)]
Chương 244: Đây Là Đang Nuôi Vợ Hay Là Đang Nuôi Con Gái...
Chương 244: Đây Là Đang Nuôi Vợ Hay Là Đang Nuôi Con Gái...
Tô Bối không để ý đến những ánh mắt dò xét xung quanh, hơi dời mắt, nhỏ giọng đáp tại: "Vậy anh ôm em đi..."
Nếu thật sự tà một đôi vợ chồng già, cô có thể ngượng ngùng, nhưng hai người cô và Văn Quốc Đống...
Hiển nhiên cũng không phải fà người da mặt mỏng.
Văn Quốc Đống sửng sốt hai giây tiên đứng thắng tên nhìn Tô Bối, tập tức thấp giọng cười nói: "Như thế nào... Hiện tại tà muốn thu sau tính sổ?!"
Nghe vậy, Tô Bối vươn tay vê phía Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống tiến tên ôm tấy người.
Tiếng nói thâm của người chung quanh nghe không rõ tấm, chỉ còn tại đôi câu vài tời nhỏ vụn truyên tới.
Hai tay Tô Bối ôm ở trên cổ Văn Quốc Đống, nghĩ cũng biết sẽ không có tời nào dễ nghe: “Buổi tối xoa chân cho em nha, đứng cả đêm, vừa đau vừa chua xót..."
" "
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Văn Quốc Đống sâu hơn: “Chỉ xoa chân? Chỗ khác không cân?”
Tay Tô Bối đấm nhẹ vào ngực Văn Quốc Đống, mắng: "Lão tưu manh!”
“Sao anh lại là tên lưu manh rồi? Anh muốn xoa vai đấm chân cho bà xã của anh thì là đùa giỡn lưu manh à?
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối nhỏ nhắn xinh xắn, căn bản không hề bỏ ra nhiêu sức lực, vừa đi còn không nhịn được lắc lắc: “Hình như em sụt cân rồi, khi nào vê để cho mấy người thím Trương chăm sóc bồi bổ cho em thật tốt..."
Tô Bối tức giận đưa tay lên cổ người hung hăng nhéo một cái: “Em bổ cái gì? Chẳng lẽ đàn ông các anh thích phụ nữ dáng người mượt mà? Bây giờ mới kết hôn bao lâu? Văn Quốc Đống... Trong lòng anh cũng đã bắt đâu ghét bỏ tôi?!”
Văn Quốc Đống gân như bị một đống vấn đê của Tô Bối làm cho bối rối: “Anh cũng không nói gì...”
“Sao anh không nói? Em thon thả một chút thì sao? Cân phải béo lên mới vừa lòng? Văn Quốc Đống anh an tâm cái gì?!”
Nói về việc làm người càn quấy, cho tới bây giờ Tô Bối cũng chưa từng thua.
“Anh...”
"Anh câm miệng... nghe em nói..."
Tô Bối hoàn toàn không cho Văn Quốc Đống cơ hội phản bác, từ đường vẫn cách nhà cũ họ Văn một khoảng cách khá xa.
một số tộc nhân hôm nay đã giải tán còn chưa đi xa, nghe động tĩnh bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn qua bên này.
Đêm khuya.
Trong con hẻm đá xanh tràn đây hơi thở cổ xưa, giọng nói của đàn ông và phụ nữ đặc biệt rõ ràng truyên vào trong tai người.
Những ngọn đèn đường lạnh lẽo được phản chiếu trên người, dường như không thể hòa vào hình ảnh hai người 'ân ái'.
Không biết từ khi nào những bông tuyết trên bầu trời bắt đâu rơi xuống.
Tô Bối tựa đầu vào lòng Văn Quốc Đống: “Tuyết rơi rồi...”
“Tuyết lành báo hiệu một năm được mùa...”
Văn Quốc Đống cúi đâu nhìn ánh mắt Tô Bối, mi mắt cong cong: “Nói không chừng năm nay cũng là năm chúng ta 'thu hoạch bội thư..."
Tô Bối nghe vậy bĩu môi: “Còn nói mình không phải lưu manh...”
Tuyết càng túc càng nặng hạt, chỉ trong chốc tát, trên mặt đất đã tích tụ một tớp tuyết dày.
"Diệp Liệt Thanh... sáng mai đấp cho tôi một người tuyết!"
Một giọng nói ôn hòa từ phía trước không xa truyên đến, một fát sau, giọng nam khàn khàn vang lên.
"Chạy chậm một chút, coi chừng dưới chân, trơn £ấm..."
“Chú quản được tôi! Sáng sớm ngày mai tôi muốn thấy người tuyếtPhải có hai con... có nghe thấy không?"
“Đắp! Mai tôi đấp cho em! Đừng nhảy nữa, suốt ngày chỉ biết chạy nhảy thôi... Đi đường cũng không đàng hoàng..."
Đứng sau hai người họ, Tô Bối nghe Diệp Liệt Thanh quan tâm, khóe miệng không khỏi co rút.
“Diệp Liệt Thanh... Đây tà đang nuôi vợ hay tà đang nuôi con gái?!”
Chẳng trách sau nhiêu năm như vậy, trong tòng Văn Uyểnh thì Diệp Liệt Thanh đều tà "cẩu nam nhân".
Nhìn thế này...
Ánh mắt bất thiện của Tô Bối rơi xuống người Văn Quốc Đống: “Đàn ông các anh... có phải đêu thích...”
Văn Quốc Đống không đợi người nói xong, trước tiên mở miệng phủ nhận tiên tiếp ba tân: “Không, không phải anh, anh không có, cậu ta không tiên quan đến anh..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.