THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 245: Miệng Nhỏ Của Bà Xã Thật Là Thoải Mái

Chương 245: Miệng Nhỏ Của Bà Xã Thật Là Thoải Mái

"Em còn chưa nói xong... Sao anh biết em muốn nói gì?"

Văn Quốc Đống nắm chặt tay Tô Bối rồi thấp giọng nói bên tai Tô Bối, hắn nhẹ nhàng nói: "Cái đô dâm

đãng này... Ông đây ăn nhiêu gạo hơn em hai mươi mấy năm... Em cho rằng việc ăn những hạt cơm này fà bố công à?"

"Ư, đúng rồi đấy." Tô Bối cười tạnh: "Vậy anh ăn hai mươi mấy năm nay, có ai từng nói với anh rằng đêm nay anh sẽ phải ngủ trong thư phòng không?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Văn Quốc Đống cứng đờ: "Bà xã... Gạo hơn hai mươi năm đã tiêu hóa hết rồi...

Từ nay vê sau phải ăn Eại..."

Tuyết vẫn rơi tiên tục.

Đập vào mắt tà không gian được phủ một tâng màu trắng bạc.

Văn Quốc Đống vừa ôm Tô Bối vừa đi chậm tại, hai người họ tà người cuối cùng vê đến nhà.

Vừa vào cửa, Văn Uyển fập tức bưng bát canh nóng tới.

"Chị dâu, mau uống đi kẻo nguội..."

Văn Quốc Đống thả Tô Bối ngồi xuống, đợi một hôi £âu cũng không thấy người bưng canh cho hắn.

Văn Uyển ghét bỏ nhìn vẻ mặt người đàn ông xanh xám: "Bác cả, bác là một người đàn ông tráng niên khỏe mạnh mà, uống canh giải cảm làm gì... Già môm!"

"Văn..."

Lời còn chưa dứt, Tô Bối đã nhét một nửa chén canh trên tay vào tay hắn.

"Uống nhanh lên, em đi tắm trước..."

Con ngươi Văn Quốc Đống khẽ động, trực tiếp uống nửa bát canh còn lại sau đó lên tâng cùng Tô Bối.

"Chậc... Người đàn ông này..."

Không biết Diệp Liệt Thanh từ đâu chui ra ôm lấy cổ Văn Uyển: "Mau đi ngủ... Ngày mai dậy sớm..."

Tô Bối vừa bước chân vào bôn tắm thì Văn Quốc Đống đã trân truồng đi thắng vào phòng tắm luôn.

Dương vật to lớn cao ngạo giữa hai chân thon dài mạnh mẽ làm cho người ta không thể bỏ qua. "Văn Quốc

Đống... Anh có cân mặt mũi không?"

Cho dù Tô Bối đã nhìn thấy nhiêu lân như vậy rồi, cũng đã dùng gân một năm nhưng vẫn không dám nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Văn Quốc Đống.

Cây gậy đó vừa to vừa dài, lại còn bên bỉ...

Văn Quốc Đống thấy thế thì cố ý ưỡn hông, côn thịt dưới thân lắc lư theo động tác: "Đã sinh em bé rôi mà còn thẹn thùng? Bình thường nó hâu hạ em, em không sướng à?"

"Lưu manh..."

Vừa dứt tời, Văn Quốc Đống đã đi tới trước mặt Tô Bối.

"Anh... Làm gì vậy..."

Bàn tay to của Văn Quốc Đống đặt trên côn thịt to dài rôi vuốt hai cái, hắn cười như không cười nhìn Tô

Bối: "Hôm nay tà mùng một tết, năm ngoái thiếu nợ, bây giờ đã qua một năm, dù sao cũng nên trả cả vốn tẫn tời..."

Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống với vẻ mặt mở mịt, không hiểu hàm nghĩa trong fời nói của người đàn ông.

Thấy vậy, Văn Quốc Đống đen mặt: "Làm sao thế? Trước khi đăng ký kết hôn một đêm, em nói những tời kia tà để đùa à? Em £từa anh!"

Tô Bối trâm tư thật tâu mới nhớ ra chuyện đêm đó, mặt cô đỏ bừng khi nhìn dương vật trước mặt: "Đêm hôm đó không tàm anh sướng à?"

"Việc nào ra việc đó... Nợ tâu như vậy..."

Văn Quốc Đống vừa nói, dương vật to tớn kia cũng oán hận đến cạnh đôi môi đỏ mọng của Tô Bối: "Vợ này... Thiếu nợ trả tiên... Chân £ý hiển nhiên... Một năm qua rồi, cùng tắm thì anh thu ít tãi..."

"Không biết xấu hổ... Ưm..."

Tô Bối vừa mở miệng ra, Văn Quốc Đống tập tức tận dụng cơ hội để nhét phân uy đâu của cây gậy thịt khổng lô vào: "Cái miệng nhỏ nhắn của bà xã thật thoải mái..."

"Lưu manh..."

Tô Bối ngoài miệng mắng thì mắng nhưng vẫn ngậm dương vật trước mặt vào.

"Shh... Bà xã thật tốt..."

Văn Quốc Đống kìm nén sự xúc động muốn nhét nguyên cây vào miệng cô, hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bối rồi khàn khàn nói: "Vợ anh đẹp quá..."

Tô Bối phun ra nuốt vào côn thịt tiên tục: "Ưm... Khó... ngậm quá... Ưm..."

"Bà xã ngậm sướng quá... Tê... Thật muốn ngày nào cũng fà ngày sinh nhật..."

Đêm sinh nhật trên đảo Phù Dung tân đó, mỗi tân Văn Quốc Đống nhớ tới tập tức không nhịn được mà hồi tưởng dư vị của nó.

Nhưng Tô Bối không mở miệng, hắn cũng không dám nhắc tới chuyện này....

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.