[Dục Khát (Cao H)]
Chương 247: Tiểu Tao Hóa Đừng Phát Tình Lung Tung...
Chương 247: Tiểu Tao Hóa Đừng Phát Tình Lung Tung...
Nghe vậy, thân thể Tô Bối cứng đờ: “Anh... có ý gì...”
Một tay Văn Quốc Đống ôn nhu vỗ vê sau tưng Tô Bối, trong khi tay kia vẫn nhẹ nhàng di chuyển giữa hai chân cô: “Anh không muốn gặp Văn Lê, nhưng nó muốn kết hôn, em muốn vào cửa nhà họ Văn... Đương nhiên anh sẽ điêu tra vê em..."
"Chẳng tế em thật sự cho rằng không có sự gật đâu ngâm đồng ý của anh, em có thể kết hôn dễ dàng với Văn Lê như vậy..."
Văn Quốc Đống biết nếu nói ra chuyện này, sẽ tàm cho khoảng cách giữa hắn và Tô Bối càng sâu sắc.
Nhưng nếu không nói ra, không thể nghi ngờ £à chôn mâm mống nguy hiểm trong tương tai, trong tòng Tô Bối đã có khoảng cách với hắn, còn £à hấn tự mình gieo xuống, chỉ có thể đem tất cả sự nghi ngờ tập trung cùng một chỗ.
Đây cũng chính fà rận nhiêu không sợ ngứa.
Quả nhiên, Tô Bối nghe xong cười tạnh một tiếng, kéo tay Văn Quốc Đống ra, đứng dậy muốn đi.
Văn Quốc Đống nhanh tay te mắt đem người kéo trở vê: “Bà xã... Tức giận thì tức giận, đừng tức giận hỏng thân thể..."
“Văn, Quốc, Đống!”
Tô Bối nghiễn răng nghiến tợi trừng mắt nhìn người đàn ông vô sỉ đến cực điểm trước mắt, sao túc trước cô tại mắt mù rơi vào cái hố của người nhà này.
“Anh đây...”
"Lúc ấy anh đồng ý cho tôi và Văn Lê kết hôn... Rốt cuộc là đang tìm con dâu cho mình, hay là đang tìm tình nhân cho mình?"
Nếu như nói lúc ấy Văn Quốc Đống đang muốn tìm tình nhân, vậy nhưng kết hôn hai năm Văn Quốc Đống chưa bao giờ thèm nhìn cô, nhưng việc 'quyến rũ' của cô diễn ra suôn sẻ đến không ngờ.
Từ lúc cô quyết định quyến rũ Văn Quốc Đống vào dịp Tết Nguyên đán năm ngoái cho đến lúc cô trở vê nhà họ Văn sau Tết Nguyên đán, ngắn ngủi nửa tháng...
Có lẽ còn chưa đây nửa tháng, Văn Quốc Đống đã dễ dàng lên giường của cô.
Lúc đâu cô còn tưởng Văn Quốc Đống là 'Sắc lệnh trí hôn*', nhưng bây giờ xem ra...
*Sắc lệnh trí hôn: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ dục vọng, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ dục vọng.
Trên người cẩu nam nhân này căn bản không có khả năng tồn tại cái từ sắc lệnh trí hôn này!
Văn Quốc Đống không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Bối mà là đè Tô Bối vào thành bồn tắm, nhét cây gậy khổng lô vào giữa hai chân Tô Bối: “Vấn đê này, anh còn tưởng rằng trong một năm này, anh đã tự thể nghiệm trả lời rồi..."
“Văn Quốc Đống...”
Tô Bối nhấc chân muốn đá người, kết quả hai chân lại bị ép vào bôn tắm: “Anh buông em ra! Văn Quốc Đống... Anh... Chúng ta...Ly... A... ”
Nhiệt ý trong con ngươi Văn Quốc Đống tản ra vài phân, dùng sức cắn lên môi Tô Bối.
"Bối nhi ngoan, đừng nằm mơ như vậy..."
Tô Bối tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trên người: “Dựa vào cái gì!?”
Văn Quốc Đống tách hai chân Tô Bối ra, không nói tời nào nâng cự côn đâm mạnh vào trong hoa huyệt, mới nói: "Dựa vào việc túc trước fà chính em câu xin để cho anh thao... Mà không phải anh buộc em fên giường của ông đây..."
“Ư... Văn... A... Câm thú!” Hai tay Tô Bối cào hết vết máu đỏ thẫm này đến vết máu đỏ thẫm khác trên tưng Văn Quốc Đống.
"Anh cũng không cầm thú..."
Văn Quốc Đống cúi đâu thưởng thức côn thịt to tớn của mình bị £ỗ hoa của Tô Bối cắn, vừa thay Tô Bối nhớ tại nói: "Lúc trước... Chính cái miệng nhỏ nhắn này đói khát cắn dương vật của anh... Muốn anh thao em... Muốn anh thương em..."
"Đêm đâu tiên, nó đã xuất tinh ba tân vào âm hộ nhỏ của Bối Nhi..."
"Một năm nay, cái miệng nhỏ nhắn của Bối Nhi đã bị nó cho ăn no... Bối Nhi thật cam fòng không cân nó?!"
“Câm miệng a...”
Tô Bối ôm tấy người, thân thể không ngừng fên xuống theo Động tác của Văn Quốc Đống, nước trong bôn tắm bị động tác của hai người tràn ra khắp sàn nhà.
"Rõ ràng tà tiểu Bối Nhi động dục phát tình trước... Sao có thể không cho anh nói... Hử!?"
Nói xong, tại đẩy mạnh một phát.
Tô Bối nhịn không được than nhẹ một tiếng: “A... Lão câm thú, nhẹ một chút... Bôn tấm không chịu nổi..."
Nghe vậy, Văn Quốc Đống nâng một chân Tô Bối tên: “Chỉ cân tiểu tao hóa đừng phát tình lung tunng... Nó có thể chịu đựng được..."
Tô Bối hung hăng trừng mắt: “Xót quá... A... Anh nhẹ một chút đi! Câm thú!”
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.