[Dục Khát (Cao H)]
Chương 248: Đêm Đầu Tiên Thao Em Có Phải Từng Dùng Tư Thế Này Không?(H)
Chương 248: Đêm Đầu Tiên Thao Em Có Phải Từng Dùng Tư Thế Này Không?(H)
Văn Quốc Đống nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đỏ bừng bên dưới với đôi mắt nóng rực, khàn giọng hỏi:
"Vậy... Quay tại trên giường!?"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưntg cơ thể tại không có bất kỳ động tác nào muốn đi.
Tô Bối cắn môi, thấy người ta trơ trến như vậy, nghĩ đến những gì người đàn ông vừa nói, trong lòng nhịn không được tức giận nhảy tên: “Văn Quốc Đống... Có bản fĩnh anh... A..."
“Không có bản tĩnh... Anh cũng không có bản fĩnh gì... Bà xã của anh có bản fĩnh...”
"Anh chỉ có bản lĩnh làm tình với vợ..."
Nước gợn sóng trong bôn tắm không ngừng lắc lư theo động tác của hai người.
Một chân của Tô Bối bị Văn Quốc Đống nâng lên, thân thể không dùng được lực, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Văn Quốc Đống.
“Văn Quốc Đống... Anh... Vô sỉ!”
"Ừm... đúng, anh không biết xấu hổ..."
Văn Quốc Đống nói xong, dưới thân mãnh liệt dùng sức đẩy, dòng nước tràn vào ngực Tô Bối, Văn Quốc Đống nhéo bộ ngực mêm mại một tay bóp không hết: “Anh không chỉ có vô sỉ, còn lưu manh... Còn câm thú... Còn không phải người..."
Lời mắng này, đã dùng hết những lời mà Tô Bối thường dùng.
Tô Bối tức giận há mồm hung hăng cắn vào cánh tay Văn Quốc Đống: "Lão Vương bát đản!”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhướng mày, dùng bàn tay to xoa xoa hai bâu ngực mêm mại của Tô Bối: "Bớt lăn lộn với nha đâu chết tiệt của Văn Uyển đi! Cũng không sợ bối phận rối loạn!”
“Vậy sao anh còn để Diệp Liệt Thanh lăn lộn với em ấy? Bọn họ không loạn hơn... A...”
Cánh tay Văn Quốc Đống tê rân, sức lực đâm thọc dưới thân đột nhiên trở nên nặng nê, kèm theo một tiếng kinh hô.
Tô bối kéo Văn Quốc Đống, hai người cùng ngã vào bôn tấm.
“A... Văn... Ưm...”
Văn Quốc Đống nghiêng người, đỡ Tô Bối ngôi ở trên người mình, chỗ giao nhau của cả hai vẫn dính chặt vào nhau.
"Ưm... quá sâu..."
Tô Bối cưỡi trên người Văn Quốc Đống không ngừng rên nhẹ: “Ra ngoài chút...”
“Được... " Hai tay Văn Quốc Đống bóp thất lưng Tô Bối hơi nâng lên, chờ côn thịt rút ra gân nửa đoạn, lại buông lỏng.
Tô Bối không hê đê phòng lại theo lực đạo ngôi trở vê, lúc này toàn bộ cây gậy khổng lô trực tiếp thao vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
“Shh... Tiểu huyệt của bà xã cấn thật chặt...”
Văn Quốc Đống ngâm cả người trong nước, ngửa đâu lên khẽ thở dài: "Tiểu huyệt của bà xã dâm đãng vừa chặt lại thoải mái... Không muốn đi ra..."
“A... Đau...”
Văn Quốc Đống tiến vào quá sâu, Tô Bối quỳ trong bôn tắm, không dám nhúc nhích chút nào, trong mắt hiện lên sự đau đớn, cô bật khóc: “Anh... Mau... Ra... A..."
"Được rôi... nghe bà xã... anh sẽ nhanh lên..."
Văn Quốc Đống bóp thất lưng Tô Bối, tự mình đẩy hông nhanh chóng thao mạnh.
“Văn... ưm... ưm... Quốc..."
Cơ thể Tô Bối lên xuống, hai tay nắm lấy mép bồn tắm không dám buông ra.
Cái này, ngược lại càng thuận tiện cho Văn Quốc Đống.
Tô Bối không thể cử động trong bồn tắm, toàn bộ quá trình đêu nằm trong tay Văn Quốc Đống.
Trước khi Tô Bối hoàn toàn tức giận, Văn Quốc Đống ôm người ra khỏi bôn tắm.
Bộ dáng của Tô Bối trông đặc biệt nhỏ nhấn trước thân hình cường tráng của Văn Quốc Đống: “Vê... vê giường...”
“Muôn rôi...”
Hai tay Văn Quốc Đống ôm mông Tô Bối, thọc cây gậy lớn vào hoa huyệt hai lân rồi đút vào.
“Còn nhớ tư thế này không? Hửm?! Đêm đâu tiên thao em có phải đã dùng qua không?”
“Ưm »
Hai chân Tô Bối quấn quanh eo người, trọng tâm trên dưới toàn thân chỉ có ở phân dưới, nhịn không được thít chặt hoa huyệt.
“Bốp” một tiếng, Văn Quốc Đống đánh vào mông Tô Bối.
“Tiểu tao hóa... Cấn chặt như vậy, tối nay không muốn ngủ?”
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.