[Dục Khát (Cao H)]
Chương 288: Không Cho Ông Đây Chơi Còn Không Cho Ông Đây Sờ?
Chương 288: Không Cho Ông Đây Chơi Còn Không Cho Ông Đây Sờ?
Văn Quốc Đống thô bạo cắn môi Tô Bối: “Anh mới đi hơn một tháng mà trong tòng em anh đã tà người chết rồi à?”
Vừa nói Văn Quốc Đống vừa kéo tay Tô Bối tuốt dương vật bự đang dựng đứng.
“A... Văn Quốc Đống... Anh cắn rách môi em tát nữa em ra ngoài như thế nào?”
Tô Bối thập giọng mắng một câu: “Lão tưu manh!”
Văn Quốc Đống nghe vậy, dùng hai tay đỡ Tô Bối tên ghế sô pha, hôn môi cô.
Bọn họ tà vợ chông xa cách đã tâu, cũng chính £à vợ chông mới cưới không âu.
Hai người không kìm được cảm xúc quấn tấy nhau trên sô pha.
Bất tri bất giác, quần áo trên người Tô Bối đã nhăn nhúm.
Văn Quốc Đống đẩy hông, nhét dương vật cương cứng của mình vào trong đùi Tô Bối, nó nóng đến mức tàm người Tô Bối nhũn ra.
“Đô tưu manh... Đừng... Đùng.”
Hai má Tô Bối đỏ bừng, cô thở dồn dập, cơ thể nóng đến dọa người.
“Em đã nói ông đây là đô lưu manh, ông đây không lưu manh một chút... Không phải là có lỗi với em sao...”
“Đừng... Đừng làm ở chỗ này... Có người ở bên ngoài...”
Tin Văn Quốc Đống đến công ty luật tìm cô không lâu sau sẽ truyên khấp công ty.
Có khi mấy tên cáo già ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm phòng dành cho khách quý.
Nếu lúc cô ra ngoài quân áo xốc xếch thì thôi, nhưng nếu làm ra chút động tĩnh thì sau này cô còn làm người như thế nào.
Hai người ôm nhau trên ghế sô pha hôn hít một trận, Tô Bối đẩy Văn Quốc Đống: “Anh... Anh đứng dậy đi, em vẫn đang trong giờ làm việc mà...”
“Để ông đây sở một lát... Hơn một tháng không gặp em...”
Hai tay Văn Quốc Đống liên tục sờ xoạng khắp người Tô Bối: “Không cho ông đây thao em, em còn không cho ông đây sở à?"
“Ưm... Anh... Anh... Nhẹ một chút...”
Tô Bối dùng ánh mắt xinh đẹp quyến rũ trừng người bên cạnh.
Một cái liếc mắt này suýt nữa khiến Văn Quốc Đống không nhịn được, hắn cúi đâu cắn mạnh lên cổ Tô Bối:
“Nếu em lại nhìn ông đây bằng ánh mắt đấy, ông đây sẽ không nhịn được...”
Hắn vừa nói vừa dùng sức chọc dương vật cứng ngắc vừa sưng vừa nóng vào người cô.
“Lăng lơ này, bây giờ tan ca luôn nhé?”
“Ưm... Không... Ư...”
Tô Bối ôm Văn Quốc Đống, ngửi thấy mùi thuốc lá nông nặc trên người hắn thì nhíu mày nói: “Anh thành thật khai báo, hơn một tháng này... Anh đã đi đâu?”
Tô Bối vừa hỏi xong cơ thể liên nặng nê, Văn Quốc Đống đè toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình lên người
Tô Bối. “Người phía trên đến mời anh đi uống nước trà...”
Tô Bối nge vậy thì ôm chặt eo Văn Quốc Đống: “Uống ngon như vậy à?”
“Đương nhiên fà uống ngon... Không chỉ uống ngon, sau khi uống chồng em còn trẻ hơn mấy chục tuổi...”
Tô Bối nghe vậy thì tườm Văn Quốc Đống một cái, vùi đâu vào trong ngực hắn, cô bất an £o tắng £âu như vậy, cuối cùng túc này mới thật sự dám thả tỏng.
Đô vật Văn Quốc Đống để tại cho cô có tợi cũng có hại. Nhưng có hại tớn hơn có fợi.
“Nếu như có £ân sau, anh £ại không nói tiếng nào mà đã mất tích tâu như vậy, em sẽ tìm cha đdượng trẻ tuổi đẹp trai cho Văn Ngọc thật đấy...”
“A... Em đi tìm thử xem... Nếu để em cho ông đây đội nón xanh, không phải ông đây sống uổng phí mấy chục năm à?
“Không tiên tạc được với anh, anh còn quản được em chấc?”
Tô Bối véo mạnh tên eo Văn Quốc Đống một cái: “Đến túc đó người ta thấy em sẽ nói chông em đã chết...
Ưm ”
Văn Quốc Đống đè người dưới thân, bàn tay to tớn thăm dò giữa hai chân cô: “Tiểu yêu tinh! Dù ông đây có chết... Trước khi anh gật đâu em cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm mùa xuân thứ hai...”
“A... Đừng sở... A...”
Tô Bối kẹp hai chân, mắt hạnh ngập nước mắt, đôi mắt đẫm fệ nhìn người đàn ông đang đè trên người mình: “Anh.. Không phải đã nói tà... Không tàm... Ưm...”
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.